“Tô Thính Ngôn?”
Lâm Cảnh Trăn kinh ngạc nhìn Tô Thính Ngôn.
“Tại sao cô lại ở chỗ này.”
Tô Thính Ngôn nhìn anh ta bước nhanh tới, nhìn thấy Tô Thính Ngôn, cau mày nói, “Ai mang cô tiến vào? Làm sao cô dám chạy khắp nơi trong vườn.”
Tô Thính Ngôn lộ vẻ tươi cười, “Nơi này mặc dù là nhà cũ nhà họ Lâm nhưng mà hình như cũng không phải nhà cũ của anh, tôi ở đây thì làm sao?”
“Cô. .. Tô Thính Ngôn, rốt cuộc cô muốn dụ dỗ ai ở nhà họ Lâm, bắt kể là ai, nhà cũ cũng không phải nơi có thể tùy tiện đến chơi, nếu cô đụng vào Lâm Nhứ, tôi xem cô giải quyết như thế nào, chú ấy không thích có người xa lạ đi lung tung.”
Tô Thính Ngôn chớp mắt, “Có vẻ anh thật sự anh ấy nhỉ?”
“Tôi. .. Tôi là kính trọng chú ấy, đó là trưởng bối của tôi.”
“Ò, tôi còn cho rằng lúc ở tiệc đính hôn bị dạy bảo nhiều ấy chứ.”
Trên mặt Lâm Cảnh Trăn hoàn toàn trắng bệch.
Môi xanh mét, cuối cùng nhìn Tô Thính Ngôn một cái.
“Cô tự thu xếp ổn thỏa đi, tự tìm chết không trách được người khác.”
Lâm Cảnh Trăn đi vào bên trong.
“Thím, chú, dì ba, ông nội họ, mọi người đều ở đây ạ2”
Lâm Cảnh Trăn rất buồn rầu, mỗi lần tới nhà cũ, những người có tuổi tác không lớn hơn mình bao nhiêu, bối phận đều lớn hơn anh ta một lứa, lớn tuổi chút thì thành bà nội.
Anh ta ngồi xuống, nhìn thấy ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186522/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.