Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn Lạc Thần Hi...”

Anh chợt dừng, vẫn dáng vẻ muốn nói lại thôi

“Em biết, anh không cần phải lo lắng cho em nữa, nhanh về ngủ đi, đã muộn rồi.” Ánh mắt Trình Viễn Sơn nhìn cô có ý khác, ngay cả cô còn nhìn ra được, Kha Tử Thích chắc chắn cũng nhìn ra, nhưng cô vì cha mình mới phải tới gần ông ta.

“Được, vậy em đi lên đi, nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Trồng Kha Tử Thích vẫn có nhiều chuyện muốn nói, nhưng dường như Thiên Nhã không muốn nói thêm gì nữa, anh cũng chỉ đành thôi.

Dõi theo Thiên Nhã lên lầu, đôi mắt anh đầy tức giận, bấm số gọi điện thoại, đầu kia truyền đến giọng2nói của Lạc Thần Hi

“Anh đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt đi.” Trước một tiệm ăn khuya, Kha Tử Thích đã ngồi ở đó từ lâu

Lạc Thần Hi đậu xe ở bên kia đường rồi đi tới.

“Xem ra Chủ tịch Kha thật sự coi trọng tối, mới chia tay không lâu mà anh còn muốn gặp mặt.” Lạc Thần Hi ngồi xuống, quan sát xung quanh tiệm nhỏ, đằng trước bày một chiếc xe lẩu cay nhỏ, bên cạnh còn có bếp lò, mùi thơm của thức ăn đang bốc lên, tỏa vào trong không khí

Anh khẽ nhíu mày

“Không ngờ Chủ tịch Kha cũng thích những món ăn đường phố này.” Đột nhiên anh nhớ ra người kia cũng thích.

“Thiên Nhã thích9nhất xấu nướng trong tiệm nhỏ này, Chủ tịch Lạc có muốn ăn một xâu không?” Kha Tử Thích thoảng cười, rót cho Lạc Thần Hi một ly trà, vừa như đang hỏi thăm vừa như đang khiêu khích gì đó

Lạc Thần Hi khẽ nhếch môi, nhận lấy trà của Kha Tử Thích: “Cũng được.” “Vậy mời Chủ tịch Lạc tự mình qua bên kia gọi món, thích ăn gì thì gọi cái đó.” Kha Tử Thích nhìn anh chằm chằm, trong mắt đầy ý cười.

Lạc Thần Hi mỉm cười, thật sự đứng lên đi tới trước lò nướng chọn mấy xấu, giao cho ông chủ nướng, sau đó trở về

Kha Tử Thích vẫn nhìn anh, trước sau luôn mỉm cười.

“Không ngờ Chủ6tịch Lạc cũng biết ăn các món ăn đường phố này.” Kha Tử Thích nhấp một ngụm trà, nói

“Tôi nhớ lần đầu tiên ăn, là do Thiên Nhã dẫn đi.” Lạc Thần Hi đáp, như vô tình lại như cố ý.

Kha Tử Thích đặt ly trà trong tay xuống: “Chủ tịch Lạc muốn thể nào, không ngại nói cho tôi nghe thử chứ?” Đột nhiên anh không cười nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hỏi

Lạc Thần Hi ngược lại rất bình tĩnh, thưởng thức một ngụm trà, nhíu mày than thở: “Trà này thật sự kém xa so với ở chỗ của Chủ tịch Trình.” “Anh biết rõ ông ta không có lòng tốt.” Vậy mà lại để cho Lạc Thần Dương0dẫn Thiên Nhã tới trước mặt Trình Viễn Sơn

“Không có lòng tốt? Tôi không thấy vậy

Chủ tịch Trình cũng không hề làm cô ấy bị tổn thương, tôi thấy cô ấy hình như còn rất hưởng thụ nữa.” Kha Tử Thích nắm chặt ly trà, các khớp xương trở nên trắng bệch: “Tôi không biết hai anh em anh rốt cuộc đã nói gì với Thiên Nhã, nhưng tôi cho anh biết, đừng tiếp tục có ý định với cô ấy nữa.” “Không có ý định với cô ấy, thì lần hợp tác này sẽ không có kịch hay để xem rồi.” Lạc Thần Hi nhàn nhã khoanh tay, dựa vào lưng ghế và nói

“Tôi nói không chỉ đơn thuần là chuyện hợp7tác này.” Kha Tử Thích nhìn chằm chằm anh, nói bằng giọng cảnh cáo

Lạc Thần Hi nhếch môi cười giễu: “Chủ tịch Kha định lấy thân phận gì để nói những lời này vậy?” “Bất kể là thân phận gì, tôi cho rằng Thiên Nhã cũng nên duy trì khoảng cách an toàn với anh.” “Nếu như tôi nói không thì sao?” Lạc Thần Hi nhướng mày hỏi, trên mặt càng lộ rõ ý cười

“Anh có thể nói không, với điều kiện là anh phải khôi phục lại tình trạng độc thân đã.” Kha Tử Thích im lặng một lúc, đáp

Đôi Lạc Thần Hi thoáng hiện vẻ khác thường, nhưng ngay sau đó đã bị tiếng cười lạnh của anh xóa đi: “Vậy tôi càng không hiểu dụng ý của Chủ tịch Kha khi nói những lời này.” Kha Tử Thích lại im lặng một hồi, ánh mắt anh rời khỏi Lạc Thần Hi, nhìn về phía xa

“Nếu như có thể, tôi bằng lòng dùng tất cả để đổi lấy cô ấy.” Lời này giống như đang nói với mình, cũng giống như bộc lộ cảm xúc trong lòng

“Vậy cô em họ xinh đẹp bên cạnh anh có thể sẽ khóc lóc, gây ầm ĩ, đòi treo cổ rồi.” Lạc Thần Hi hơi trêu chọc

“Tôi không hi vọng kéo Thiên Nhã vào lần hợp tác này, có thể nghĩ cách khác, cám dỗ trên phương diện khác.” Lạc Thần Hi như vừa nghe chuyện cười: “Không ngờ Chủ tịch Kha vẫn duy trì được sự ngây thơ hiểm có, thật sự làm cho người ta thán phục, trời biết sau tối nay, lão già kia sẽ càng để ý tới Thiên Nhã hơn.”

“Cho nên các anh căn bản không nên làm vậy.”

Lạc Thần Hi giơ tay cắt ngang lời anh: “Không có chuyện nên hay không nên, nếu đã quyết định thì sẽ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, hơn nữa, chẳng lẽ lại thật sự giống như lời tôi nói, anh không hề có lòng tin vào bản thân mình, lo lắng không bảo vệ được cô ấy sao?”

Đôi mắt Kha Tử Thích đầy vẻ xem thường: “Đây là điểm khác biệt giữa tôi và anh.” Rồi anh đứng lên, nói tiếp: “Nhớ những lời tôi nói tối hôm nay, đây là điều kiện cơ bản để tôi hợp tác với anh, nếu như anh còn khăng khăng làm theo ý mình, tôi cũng sẽ không đủ nhẫn nại để tiếp tục với anh nữa.” Đi mấy bước, Kha Tử Thích quay đầu lại: “Mong anh đừng tiếp tục xen vào trong cuộc sống của Thiên Nhã nữa, bất kể là dùng cách gì.” Ông chủ đã bưng lên mấy xâu đồ nướng tỏa hương thơm lừng, Lạc Thần Hi nhìn mấy xấu thịt trong đĩa, cong khóe môi, như cười như không

“Thưa ngài, nhân lúc nóng thì nên ăn luôn, lạnh rồi ăn sẽ không còn ngon nữa.” Ông chủ thấy anh và Kha Tử Thích đều mặc quần áo sang trọng, nhìn là biết người không tầm thường, cho nên đặc biệt lưu ý tới hai người, thầy Lạc Thần Hi nhìn đổ nướng của mình hình như không muốn ăn lắm, ông có lòng tốt nhắc nhở, đồ ăn trong tiệm của ông nổi tiếng ngon nhất trong khu vực này.

Lạc Thần Hi cầm lấy một xâu thịt gà nướng bỏ vào miệng, nhai kỹ một cách tao nhã, ăn từng miếng một cho tới khi hết mấy xâu thịt

“Ông chủ, không tệ.” Khi trả tiền, Lạc Thần Hi khen ngợi ông chủ

Ông chủ đã ngoài bốn mươi mừng rỡ, liên tục nói mấy tiếng “cảm ơn đã ủng hộ”

Lạc Thần Hi đặt một tờ “mặt trời đỏ” xuống rồi ra khỏi tiệm

“Thưa ngài, tiền thừa của ngài!” Ông chủ ở phía sau kêu lên

Nhưng Lạc Thần Hi đã ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.

Trong văn phòng Chủ tịch

Lạc Thần Hi đang tập trung xử lý tài liệu, Jenny Trình đi giày cao gót, đẩy cửa bước vào với vẻ mặt tức giận

“Cô Trình, cô không thể vào được.” Hạ Nhất Y từ phía sau đuổi tới

Lạc Thần Hi ngẩng đầu, ra hiệu Hạ Nhất Y ra ngoài

Hạ Nhất Y gật đầu bất đắc dĩ, liếc nhìn lưng Jenny Trình rồi đi ra.

“Anh nói đi! Rốt cuộc anh có thích em không?” Jenny Trình tức giận thở hổn hển hỏi

Anh và cô ta đã chiến tranh lạnh một thời gian, ban đầu cô ta cho rằng cha mình là Trình Viễn Sơn, Tập đoàn MG lại nắm giữ dự án dầu mỏ mà Tập đoàn Lạc Thần đang cố gắng hết sức muốn giành được, anh sẽ chủ động ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành cổ ta quay về, nhưng không ngờ người này tự nhiên không hề có động tĩnh gì cho đến tận lúc hợp đồng đã ký xong, cô ta cảm thấy mình hoàn toàn không có giá trị lợi dụng với anh, cho nên mới thật sự nóng nảy.

Lạc Thần Hi khoanh tay, ung dung nhìn cô ta: “Không biết tại sao cô Trình lại muốn hỏi như vậy, anh là người đã có vợ rồi.” Vẻ mặt Jenny Trình càng khó coi hơn: “Lạc Thần Hi! Anh qua cầu rút ván! Anh thật khốn kiếp.” Lạc Thần Hi nhún vai: “Nếu như em cảm thấy mình có tác dụng rất lớn đối với anh và công ty của anh thì cứ nghĩ như vậy là được.”

Jenny Trình nghiến răng nghiến lợi: “Anh!”

Nghe Lạc Thần Hi nói, cô ta tức giận đến mức nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói lại thế nào mới tốt, mềm mỏng thì cô ta không nói được, cứng rắn lại không dám nói, vừa thốt ra, quan hệ giữa cô ta và Lạc Thần Hi chắc chắn sẽ không có cách nào cứu vãn, Lạc Thần Hi là một người mềm cứng đều không ăn, nhưng nếu cứng rắn, thái độ của anh sẽ càng thêm lãnh đạm

Lúc này trong ngăn kéo của anh vọng tới tiếng chuông điện thoại

Lạc Thần Hi hơi ngây người, không mở ngăn kéo nghe máy, mặt không cảm xúc nghe tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này tới lần khác

Trực giác mách bảo Jenny Trình điều này không đúng lắm, cô ta nhướng mày: “Sao anh không nghe điện thoại đi?”

Chuông điện thoại dừng lại, nhưng rất nhanh lại vang lên.

Lạc Thần Hi cong khóe môi, mở ngăn kéo lấy ra một cái điện thoại có ốp lưng màu hồng nhạt đưa cho cô ta: “Em nghe đi.” Ánh mắt của anh hiện cười sâu xa.

Jenny Trình không biết anh có ý gì, chỉ đành đi tới nghe máy.

“Alo.”

Đầu bên kia hình như cảm thấy bất ngờ nên im lặng một lát, sau đó giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Trả điện thoại cho tôi.” Jenny Trình hừ lạnh: “Cô nghĩ cô là ai chứ? Tôi sẽ ném điện thoại đi, cô muốn lấy lại thì tự mình tới bãi rác mà tìm.” Cô ta nói xong thì trực tiếp tắt máy, lấy pin ra rồi ném vào thùng rác

“Sao điện thoại của cô ta lại ở chỗ anh?” Jenny Trình hỏi với vẻ mặt ghen tuông

Lạc Thần Hi khoanh tay: “Em biết không? Người phụ nữ thông minh thì không nên hỏi nhiều như vậy.” “Nhưng!” Jenny Trình muốn nói tiếp, chỉ có điều nhìn thấy vẻ mặt Lạc Thần Hi dịu xuống, cô ta muốn nhân cơ hội này hòa giải với anh

“Anh biết không, người ta thật sự rất tủi thân đó.” Cô ta đi tới ngồi lên đùi Lạc Thần Hi làm nũng

Lạc Thần Hi nhìn cô ta, như cười như không, đôi mắt sâu thẳm của anh làm người khác hoàn toàn không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì

“Em thấy Hạ Vân Cẩm cứ thoắt ẩn thoắt hiện bên cạnh anh, lấy danh nghĩa vợ anh đi rêu rao khắp nơi, còn em thì sao? Rõ ràng em chẳng có điểm nào kém hơn cô ta, hơn nữa em yêu anh không ít hơn cổ ta, nhưng em làm thế nào cũng không thể bước vào tim anh.” Hàng mi giả vừa cong vừa dài của cô ta rũ xuống, trông vô cùng đáng thương.

“Còn có La Thiên Nhã kia nữa, cô ta là cái thá gì chứ? Nhưng anh đối xử với cô ta dường như rất đặc biệt

Anh có biết không?”Ánh mắt anh nhìn cô ta không giống như lúc nhìn em.”

Lần này thì Lạc Thần Hi đã nảy sinh hứng thú: “, không giống thế nào?” Jenny Trình thấy anh không có phản ứng khi nghe về Hạ Vân Cẩm, nhưng khi nói tới La Thiên Nhã lại có hứng thú thì càng tủi thân hơn: “Anh xem, anh chính là như vậy đấy, đặc biệt để tâm đến La Thiên Nhã!”

Ánh mắt Lạc Thần Hi thoáng dao động, như chìm vào suy nghĩ.

Jenny Trình nâng mặt anh lên, để anh nhìn thẳng vào mình: “Trong lòng anh rốt cuộc có em không?” Lạc Thần Hi không đáp, chỉ nhìn chằm chằm cô ta, không tập trung.

“Anh nói đi chứ, rốt cuộc có em không vậy?” Jenny Trình vẫn không hết hi vọng, hỏi.

Anh vẫn không trả lời, chỉ đẩy cô ta ra, nhặt điện thoại trong thùng rác lên trước ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc sau đó là phẫn nộ của cô ta: “Em có thể ngồi chơi thêm một lát, xin lỗi anh có việc phải đi trước.”

Sau đó, anh đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

Jenny Trình tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Lạc Thần Hi! Anh quay lại đây!” Cô ta tiện tay cầm một tập tài liệu lên ném ra ngoài, không ngờ lại đập trúng Hạ Nhất Y đang định đi vào

“Cô Trình, cô...” Cô ta thu lại sự phẫn nộ và oán độc thoáng hiện lên trong mắt, hỏi

Jenny Trình đi giày cao gót thở hổn hển bước tới trước mặt cô ta, chỉ vào cô ta: “Nói cho Chủ tịch của các người biết, anh ta đắc tội tôi rồi!” Hạ Nhất Y nhìn theo bóng lưng kiêu căng hống hách của Jenny Trình, cười lạnh, sau đó đặt tập tài liệu đã được xếp chỉnh tề lên bàn làm việc của Lạc Thần Hi.

Thiên Nhã trả điện thoại cho Đồ Hoa Kỳ, vẻ mặt tức giận: “Gì thế này! Đồ thối tha!” Lẽ nào lại như vậy, nếu sớm biết sẽ có kết cục như vậy, cô đã chẳng thèm gọi vào số điện thoại này, đó là điện thoại cô mới mua, vốn định đòi Lạc Thần Hi trả lại, rồi bảo Đồ Hoa Kỳ tới lấy...

“Ở bên cạnh, Đồ Hoa Kỳ hỏi: “Sao vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.