Thiên Nhã biết mình sơ ý nên ngồi xuống, vẻ mặt tức giận.
Còn Lạc Thần Hi thì thong thả uống một ngụm trà, hương thơm thoang thoảng của hoa nhài, tuy không được xem là trà tốt, nhưng ngon hơn nhiều so với lần trước. Anh nhướng mày, thoáng nhìn ông chủ đang ở bên ngoài tập trung nướng thịt, không ngờ quán nhỏ này lại biết đổi mới vị trà.
“Tại sao anh muốn dồn người khác vào đường cùng?” Thiên Nhã trừng anh và hỏi. Đôi mày anh tuấn của Lạc Thần Hi khẽ nhíu lại: “Tôi nên hiểu lời này như thế nào?” Xem đi, giả vờ ngây thơ! Đúng là vô lại!
“Nghe nói anh đã gửi danh sách đen cho các doanh nghiệp, nên tôi mới không tìm được việc, đúng không?” Cô lạnh lùng nhìn anh, hỏi.
Lạc Thần Hi nở nụ cười đắc ý: “Đúng, là tôi2thì thế nào?”
Thiến Nhã kinh ngạc mở to mắt, mặc dù có biết lời của La Tiểu Bảo có lẽ là thật, nhưng cô vẫn ôm tia hi vọng cuối cùng, rằng anh không phải người như thế, không tìm cách khiến cô khó sống.
“Vì sao chứ?” Cô phiền muộn nhận ra giọng nói bản thân đã có chút nghẹn ngào.
Một cơn ấm ức dâng lên trong lòng, gần đây cô tìm việc vất vả nhường nào? Mỗi lần nhận thông báo không đạt yêu cầu cô vô cùng buồn bã và thất vọng. Mỗi khi Kha Tử Thích hỏi, cô đều không dám nói sự thật, còn phải miễn cưỡng cười nói vui vẻ với anh rằng mình đang chọn, bảo rằng công ty này không ổn, công ty kia không đủ tốt, thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128872/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.