*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Nhã cũng bị chính tiếng hát của mình làm giật mình, cô ngẩn người, nhìn gương mặt của Kha Tử Thích và Lạc Thần Dương thâm tím thì đau lòng cho Kha Tử Thích
Nhưng có thật sự rất bối rối, đột nhiên không biết nên nói
“Thôi, các anh cứ tiếp tục đi.” Thiên Nhã nói xong liền quay đầu muốn bỏ đi.
Lạc Thần Hi đột nhiên vội vàng lên xe, khởi động xe và chạy đến bên cạnh Thiên Nhã: “Lên xe!” Anh ra lệnh.
Thiên Nhã vốn định dứt khoát từ chối, nhưng nghĩ đến lời Lạc Thần Dương đã nói trước khi tới: Đây là do anh trai sắp xếp
Cô mở cửa xe rồi ngồi vào trong, thể là hai người nghênh ngang rời đi trong đủ loại ánh mắt của2mấy người còn lại.
“Lạc Thần Hi! Anh quay lại đây!” Hạ Vân Cẩm ở phía sau tức giận kêu to.
Thiên Nhã thoáng nhìn gương chiếu hậu: “Anh không sợ cô ta hiểu lầm à?” Lạc Thần Hi cười với vẻ xem thường: “Em còn không sợ, tôi sợ cái gì?” Thiên Nhã lườm anh, không còn tâm trí để ý Hạ Vân Cẩm có hận mình hay không: “Anh đã biết những gì?” Cô hỏi dò
Lạc Thần Hi nhướng mày: “Tôi thì có thể biết gì?” “Lạc Thần Dương nói tối nay là sự sắp đặt của anh.”
Lạc Thần Hi cong khóe môi, thật sự không biết thằng nhóc kia lại nói dối gì với cô nữa.
“Đúng, là tôi sắp đặt.” Anh bình thản thừa nhận
“Anh cũng biết chuyện trong đó à?”
“Em muốn9nói về chuyện nào?” Lạc Thần Hi lạnh lùng hỏi
Thiên Nhã suy nghĩ một lát mới đáp: “Chuyện liên quan tới cha tôi.” Lạc Thần Hi phanh gấp, chiếc xe dừng lại đột ngột
Anh khẽ mắng một tiếng, thằng nhóc thối Lạc Thần Dương, chuyện nào không lấy lại lấy chuyện này để viện lý do
Bây giờ anh đã hiểu vì sao cả buổi tối cô đều dính lấy bên cạnh Trình Viễn Sơn rồi
“Vậy em hỏi được gì từ Trình Viễn Sơn không?” Lạc Thần Hi hỏi ngược
Vẻ mặt Thiên Nhã thất vọng: “Tôi..
không có cơ hội hỏi.” Lạc Thần Hi cười châm biếm, nói: “Em thật có bản lĩnh đấy.” Thiên Nhã vừa tức lại vừa buồn bực: “Vậy anh nói đi, anh biết những gì?” Nhưng cô càng giận chính6mình hơn, cả tốt tươi cười theo cùng, vậy mà lại chẳng hỏi được gì cả, ngay cả cơ hội tìm câu trả lời cũng không có
“Tôi là người bị tình nghi, không tiện can thiệp vào chuyện này.” “Anh!” Thiên Nhã nghẹn lời, ban đầu cô khẳng định anh là kẻ chủ mưu, nhưng bây giờ..
ài, cô không biết nữa, trong lòng cô rất hỗn loạn
“Anh không muốn nói thì thôi, tôi đi đây.” Thiên Nhã vừa định vươn tay mở cửa xe, Lạc Thần Hi bỗng đạp ga, chiếc xe lao vọt đi làm Thiên Nhã giật mình
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Thiên Nhã bất lực hỏi, điện thoại trong túi xách chợt đổ chuông
Thiên Nhã nhìn màn hình, vừa định nghe máy thì bị Lạc Thần Hi giật lấy,0thẳng thừng tắt đi
“Này! Anh làm gì thế?” Thiên Nhã trợn tròn mắt muốn giành lại điện thoại, không ngờ Lạc Thần Hi dứt khoát ném điện thoại ra ghế sau.
“Anh!”
“Nếu như em không muốn lại thử cảm giác kích thích khi ngồi tàu lượn siêu tốc..
thì tốt nhất nên ngồi yên đi.” Thiên Nhã ngoan ngoãn ngậm miệng, nghe anh nói vậy, cảm giác buồn nôn lần trước lại xuất hiện đột ngột, còn cả tình cảnh như bị toàn thành phố truy lùng nữa
Tên này thật sự chuyện gì cũng dám làm, hơn nữa làm xong còn không cần chịu trách nhiệm, cho nên dù anh thật sự giết cô, chắc hẳn cũng có thể đứng ngoài vòng pháp luật
“Đang nghĩ gì đó, ánh mắt này là sao?” Lạc Thần Hi7liếc nhìn cô, như đoán được suy nghĩ của cô
Thiên Nhã vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi đang nghĩ lúc nào thì mình có thể xuống xe.” “Có muốn tôi nói ra thông tin mà em muốn biết không?” Lạc Thần Hi hỏi, mắt nhìn về phía trước, cong khóe môi cười đen tối
Thiên Nhã nhìn góc nghiêng của anh, nửa tin nửa ngờ nói: “Không phải anh đang đùa tôi chứ?” Lạc Thần Hi bỗng vươn tay chọc vào Thái dương của cô: “Em đừng quá tự tin vào mình như vậy, em còn chưa đủ tư cách để tôi đùa đâu.” Một câu nói làm người khác tổn thương, nhưng động tác của anh nhìn như tùy ý lại thân thiết, khiến trong lòng cô không hiểu sao lại rung động
“Tôi cũng chẳng thèm.”
Ghế sau thỉnh thoảng vọng đến tiếng chuông điện thoại của Thiên Nhã, khóe môi Lạc Thần Hi cong lên có phần chế giễu: “Xem ra anh ta đúng là cố chấp, em muốn quay lại tìm anh ta không?” Thiên Nhã lườm anh: “Anh nói thật chứ?” Nếu là nói thật, cô sẽ lập tức xuống xe quay lại tìm Kha Tử Thích, dù sao cũng tốt hơn ở với anh
“Giả”
Lạc Thần Hi không hề nghĩ ngợi đáp
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Thấy anh lái xe ngược đường về nhà mình nên Thiên Nhã hỏi
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi
Lạc Thần Hi thản nhiên đáp: “Đến nơi thì em sẽ biết thôi.” Tại Quảng trường Nhân dân, Thiên Nhã đi theo nhìn bóng lưng của Lạc Thần Hi mà vẻ mặt đầy nghi hoặc
Cô nhớ lần đi cùng anh là trước khi anh phẫu thuật, phản ứng của anh khi đó căn bản là chưa từng đến những khu vui chơi công cộng, nhưng vì sao anh lại đột nhiên...
“Tôi đi với anh tới đây, anh sẽ nói cho tôi biết thông tin về cha tôi, đúng không?” Thiên Nhã gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, hỏi
Lạc Thần Hi quay người lại, đôi mắt sâu thẳm lại cuốn hút ánh lên ý cười thiếu đứng đắn: “Sẽ cân nhắc một chút.” “Anh!” Thiên Nhã cắn răng trừng mắt với anh, biết ngay tên này lại lừa cô
“Quý cô, nể mặt nhảy một điệu chứ?” Lạc Thần Hi giơ tay ra, anh mặc áo đuôi tôm màu đen đứng dưới ánh đèn nhàn nhạt, trông có phần anh tuấn tao nhã lạ thường, ngũ quan như tạc, điển trai đến khiến người khác ngạt thở
Trong nháy mắt, Thiên Nhã có ảo giác như đã trở lại buổi tối hôm đó, chỉ là thời điểm ấy mắt anh không có tiêu điểm, nhưng luôn hướng về cô
Thiên Nhã chợt run lên trong lòng: “Anh..
nhớ ra rồi à?” Cô cảm thấy hai chân mềm nhũn, vừa không biết nên vui mừng hay hoang mang, vừa có cảm giác chua xót.
“Nhớ lại chuyện gì?” Anh hỏi với vẻ khó hiểu, làm Thiên Nhã cảm thấy vừa rồi thật sự chỉ là ảo giác.
“Không có gì, là tôi suy nghĩ nhiều thôi.” Gương mặt Thiên Nhã thoáng hiện lên vẻ thất vọng, đã bị Lạc Thần Hi nhìn thấy hết.
Tay anh vẫn đang giơ ra, chờ cô đáp lại
Thiên Nhã kéo váy dạ hội, gió lạnh thổi tới làm cô hơi run rẩy.
Anh đi tới vài bước, nắm lấy tay Thiên Nhã, kéo cô bắt đầu nhảy
Không có âm nhạc, không có khán giả, nhưng bước chân của hai người lại rất ăn ý, thậm chí còn ăn ý hơn cả cô và Kha Tử Thích
Đây là lần thứ mấy cô và anh nhảy điệu Waltz? Cô còn nhớ lần đi công tác bị anh làm cho ngã vào đài phun nước, dáng vẻ nhếch nhác, còn nhớ nửa đêm anh chạy đi leo núi bị thương, cô cố hết sức mới công được anh trở về trong tình trạng kiệt sức, còn nhớ hình ảnh trước khi anh phẫu thuật, cô đưa anh tới đây khiêu vũ với các cụ già, còn nhớ anh bất chấp nguy hiểm tính mạng lao ra đường lớn, chỉ mong cô thừa nhận cô yêu anh.
Thiên Nhã thẩm cười khổ, những điều này dường như mới xảy ra ngày hôm qua, lại giống như là chuyện đã rất lâu rồi
Thật ra đó cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nửa năm qua, nhưng cô đã nếm hết những cảm giác đau khổ, buồn bä.
Anh nhớ lại thì thế nào? Cục diện như vậy, không ai có thể thay đổi được
Nếu như anh nhớ ra rồi, sẽ chỉ làm cô thêm khó xử, giữa tin và không tin anh, giữa anh và cha, giữa cha mẹ anh và cô cùng cha cô, giữa cô và Hạ Vân Cẩm, giữa cô và cụ Lạc, giữa cô và Tập đoàn Lạc Thần.
Cả hai đã có quá nhiều lựa chọn, vẫn nên rủ bỏ quan hệ thì tốt hơn.
“Tôi tin kẻ chủ mưu kia không phải là anh.” Cô nói thêm
Anh bất giác cong môi, như đang cười, lại như đang châm biếm
“Cho nên chúng ta không còn nợ nần gì nữa.” Cô còn nói thêm
Đôi mắt anh tối sầm, nụ cười cứng đờ, rất nhanh, vẻ mặt anh đã trở lại như lúc đầu
“Chúng ta nhảy thêm một điều nữa được không?” Anh nhìn cô, ánh mắt đầy cuốn hút làm cho người ta không thể rời mắt
Thiên Nhã chợt bỏ tay anh ra, lùi lại mấy bước: “Không, tôi nghĩ tôi nên về rồi.” Cô không thể lại đắm chìm thêm nữa, vất vả lắm cổ mới chiến thắng được chính mình, quen với cuộc sống không có anh bên cạnh, cô đã rất cố gắng thích ứng với thế giới không có anh, vất vả lắm mới..
đạt được một chút thành quả.
Cô quay người, nâng váy muốn rời đi.
“Tôi nhớ lại rồi.” Ở phía sau, anh đột nhiên nói
Bóng lưng của cô cứng đờ, đứng ngây người ở đó
“Nhớ lại được một chút.” Anh nói tiếp
Cô muốn bước, nhưng lại không kìm được mà mong đợi gì đó, muốn nghe anh nói hết
“Nhớ buổi tối hôm ấy tại Quảng trường Nhân dân này, trước mắt toàn một màu đen, có người đã vươn đôi tay về phía tôi.” Anh chậm rãi nói
“Nhớ tôi bất chấp tất cả lao ra đường.” “Đủ rồi!” Thiên Nhã đột nhiên quay người lại hét lên.
Anh chăm chú nhìn cô, như cười như không.
“Anh đừng nói thêm nữa, đừng ép tôi phải nói ra sự thật.” Thiên Nhã lạnh lùng nói.
Sự thật là gì? Em nói thử xem.” Giọng anh cũng lạnh đi.
“Sự thật chính là tôi vì muốn đạt được mục đích mà câu dẫn anh, tôi không biết xấu hổ cho rằng chỉ cần lấy được anh, tôi có thể thay thế được địa vị của Hạ Vân Cẩm, cho nên..
cho nên trước đó đều là do tôi giả vờ thôi.” Cô không biết anh đã nhớ lại được bao nhiêu, chỉ là trong lòng rất bối rối, không biết phải làm sao, nên nói lung tung.
Lạc Thần Hi cười lạnh, vẫn nhìn chằm chằm vào cô, trái lại, điều này phù hợp với những điều Hạ Vân Cẩm từng nói.
“Vì vậy những ký ức đó của anh không phải là thật, có lẽ đây chính là ý trời, sau khi anh phẫu thuật đã quên sạch những tình cảm dối trá của tôi, ngay cả ông trời cũng giúp anh trừng phạt tối, làm cho tôi thất bại trong gang tấc, làm cho tôi không được gì cả, cho nên tôi đã chấp nhận rủi, chúng ta đừng quấy rầy nhau nữa, được không?” Cô không thể xem lời cha nói như gió thoảng qua tại, bất kể đó là thật hay giả, cha đã từng nói, cô không thể thích Lạc Thần Hi.
mềm lòng.
Ánh mắt của anh có phần âm u: “Quẩy rầy ư? Em cảm thấy tôi đang quấy rầy em sao?” Thiên Nhã khẽ cắn môi: “Tóm lại, đừng ai quấy rầy ai nữa.” Cô nói xong liền quay đầu bước đi
Anh đứng ở đó, dõi theo bóng lưng của cô càng lúc càng xa, càng chạy càng nhanh
Thiên Nhã đi tới bên đường gọi một chiếc taxi, vội vàng lên xe: “Đi tới khu Vân Thành.” Cô cố nén ý định quay đầu lại nhìn, cố gắng tự nhủ mình không thể tiếp tục nhìn anh, cô thật sự sợ mình sẽ Lạc Thần Hi nhìn cô lên xe taxi và dần biến mất khỏi tầm mắt, anh siết chặt nắm tay rất lâu, sau đó mới từ từ thả lỏng
Khi anh mở cửa xe, điện thoại của Thiên Nhã ở ghế sau lại đổ chuông
Mặt Lạc Thần Hi không lộ cảm xúc, cầm điện thoại của cô lên, trên màn hình hiện “Tử Thích”
Anh tiện tay ném vào trong thùng rác gần đó, khởi động xe rời đi
Khi Thiên Nhã đến dưới nhà, cô nhìn thấy Kha Tử Thích với vẻ mặt lo lắng
“Thiên Nhã, rốt cuộc em đã đi đâu vậy? Có biết em làm anh sợ gần chết không!” Kha Tử Thích đi tới nắm tay cô hỏi, khi anh ý thức được mình quá dùng sức mới thả tay ra
Nhìn thấy dáng vẻ vô hồn của Thiên Nhã, anh nhíu mày hỏi dò: “Hai người...” “Em không sao, xin lỗi vì đã làm anh phải lo lắng.” Thiên Nhã ngước mắt nhìn anh, miễn cưỡng nở nụ cười, nói.
Kha Tử Thích thầy cô ăn mặc mỏng manh, liền cởi áo vest của mình khoác lên người cô: “Người nên nói xin lỗi là anh mới phải, anh đã không chăm sóc tốt cho em.” Đáng lẽ anh nên luôn chú ý tới Thiên Nhã, không để cho Lạc Thần Dương có cơ hội tới gần cô mới đúng.
Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Không phải anh đã nói rồi sao? Không cần tham dự buổi họp báo tối nay, dù ai mời cũng đừng nhận, nhưng nói thế nào em cũng không nghe.” Giọng điệu của anh vừa trách vừa xót, nhưng phần nhiều là tự trách mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]