*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chân anh vung lên tạo thành một đừng cong đẹp đẽ, có thứ gì đó rơi “loảng xoảng” trên mặt đất, là tiếng dao găm rơi xuống.
“Mày!”
“Muốn chết?” Giọng nói của Lạc Thần Hi âm trầm, khủng bố. Nương theo ánh sáng mờ mờ của nhà gỗ, anh đấm cho người đàn ông trung niên đó một phát. Cú đấm thứ hai chuẩn bị vung lên thì động tác của anh dừng lại.
Anh bị đập mạnh một cái từ phía sau, trước mắt tối sầm rồi ngã xuống.
Thiên Nhã ném luôn bình hoa đang cầm trong tay, nhìn Lạc Thần Hi đang nằm dưới chân mình, hoảng sợ.
“Cha.” Cô buông bình hoa, kêu lên.
Người đàn ông trung niên bị đánh đang dựa vào tường đột nhiên cứng đờ người: “Chúng ta đi!” Mười mấy người lập tức nhảy ra ngoài bằng3đường cửa sổ.
“Cha! Cha!” Thiên Nhã đuổi tới phía trước cửa sổ, nhìn bóng đen đó biến mất sau rừng cây. Tấm lưng kia, rõ ràng là cha!
Lòng Thiên Nhã rất hoang mang. Cha? Có thật là cha không? Đúng vậy, rõ ràng là cha, cha chưa chết! Cha còn sống!
Nhưng, sao cha lại muốn ám sát Lạc Thần Hi? Tại sao cha lại xuất hiện ở đây?
“Lạc Thần Hi, tên khốn khiếp nhà mày!” Âm thanh quen thuộc đó còn quanh quẩn bên tai cô. Đúng vậy! Khi nghe thấy giọng nói này cô đã xác định người đó là cha. Vốn cô định dùng bình hoa để đập tên áo đen tập kích Lạc Thần Hi nhưng không ngờ rằng người đó lại là cha. Cô chậm rãi tới gần và cảm thấy bóng dáng kia rất quen thuộc.2Nghe thấy ông tức giận hô như thế, tay cô cứng đờ lại giữa không trung. Mắt thấy Lạc Thần Hi chuẩn bị áp cha cô vào tường mà ra tay nên cô liền dùng bình hoa đập vào lưng Lạc Thần Hi.
Nghĩ tới đây, Thiên Nhã hít khí lạnh. Cô tự bịt miệng mình lại, dáng vẻ như không thể tin được.
Lạc Thần Hi, Lạc Thần Hi bị cô đánh ngất xỉu. Bây giờ anh còn đang ở trong nhà gỗ!
Thiên Nhã chạy vọt vào trong nhà gỗ thì trông thấy cảnh tượng làm tim cô như bị dao cắt. Cả người cô ngã vào bóng đêm dài vô tận. Người Lạc Thần Hi chảy đầy máu, trên bả vai còn cắm một con dao. Khuôn mặt mấy nhân viên ở khu nghỉ dưỡng đầy bối rối. Nhìn thấy Thiên1Nhã trở về, quản lý đi lên hỏi cô: “La tiểu thư, cô không sao chứ? Chủ tịch Lạc bị đâm hai nhát dao, xe cấp cứu đang trên đường tới đây.”
“Chủ tịch, Chủ tịch. Anh không thể gặp chuyện gì được.” Trong xe cấp cứu, Thiên Nhã cầm lấy tay Lạc Thần Hi. Khuôn mặt đẹp trai kia giờ đã trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng không còn màu máu. Đôi mắt sâu thẳm và con ngươi mê người đang khép chặt, hàng lông mi xinh đẹp nằm im, tựa như anh sẽ chìm vào giấc ngủ mãi như thế.
Đều tại cô, đều tại cô. Nếu như cô không đuổi theo ra bên ngoài thì Lạc Thần Hi sẽ không... Cô buồn bã, trong mắt không giấu nổi sự nghi ngờ.
Lẽ nào đây là kế điệu hổ1ly sơn của cha? Không phải, không thể, không thể là cha được. Từ lúc nào mà cha cô trở nên hung ác, độc địa như thế? Không phải cha. Cô đã tận mắt nhìn thấy bóng người đó biến mất trong rừng cây, ông không có khả năng quay lại nhà gỗ ám sát Lạc Thần Hi.
Bên ngoài phòng phẫu thuật trong bệnh viện.
Thiên Nhã đứng lặng chờ, dáng người gầy yếu. Chỉ chốc lát sau, Hạ Vân Cẩm đã chạy tới.
“Bốp!” Hạ Vân Cẩm xông lên tát Thiên Nhã. Khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta trở nên hung tợn, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Nhã hoặc chém cô ra thành ngàn mảnh cũng không hả giận.
“Con tiện nhân này, dám cùng chồng người khác chơi bời lêu lổng ở khu nghỉ dưỡng. Giờ1thì hay rồi, chồng tao còn phải dâng cả mạng lên.” Cô ta tức giận, xông lên phía trước muốn nắm lấy tóc Thiên Nhã, tiếp tục ra tay.
“Dừng tay!” Ở đầu bên kia hành lang vang lên giọng nói của Kha Tử Thích. Anh nghiêm mặt đi tới, tách tay Hạ Vân Cẩm ra khỏi người Thiên Nhã.
Thiên Nhã cúi đầu, mắt nhắm hờ lại, che giấu nước mắt bên trong.
Kha Tử Thích không nỡ, đưa tay ôm cô vào lòng: “Không sao cả, anh ta không có chuyện gì đâu.”
Cảm giác được sự khổ sở và lo lắng của cô, tuy Kha Tử Thích cảm thấy khó hiểu nhưng lúc này không nên hỏi. Lúc này cô cần có người khích lệ và giải tỏa, mà anh cần phải làm tốt một việc, đó là bảo vệ cô.
Thiên Nhã nép mình trong lòng Kha Tử Thích, cảm thấy lạnh lẽo. Dường như cô đã mất đi người quan trọng nhất trên thế giới này. Cô sợ hãi. Đau quá! Thật sự rất đau!
Ông trời, ông không thể mang anh ấy đi, anh ấy nhất định không thể gặp chuyện gì.
Hạ Vân Cẩm nhìn Kha Tử Thích bằng ánh mắt không thể tin được. Cô ta không tin được người đàn ông này vẫn che chở cho Thiên Nhã sau khi biết kẻ tiện này làm ra loại chuyện không trong sáng kia.
“Kha Tử Thích, mắt anh mù rồi sao? Cô ta quyến rũ chồng tôi, cô ta...”
“Lạc phu nhân, xin hãy tôn trọng người khác một chút. Nếu không tôi không khách khí với cô đâu.” Trong giọng nói của Kha Tử Thích mang theo ý cảnh cáo rất mạnh. Anh nhìn thẳng vào Hạ Vân Cẩm, tựa như không cho phép cô ta nói năng lỗ mãng.
Sắc mặt Hạ Vân Cẩm lúc trắng lúc xanh. Cô ta lui về phía sau hai bước. Người phụ nữ đó có gì tốt? Vì sao người đàn ông nào cũng thiên vị cô?
Cô ta không hiểu, thật sự không hiểu.
Lúc này, trong đầu Thiên Nhã chỉ có duy nhất một ý nghĩ, Lạc Thần Hi không thể xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Y và cụ Lạc, Lạc Thần Dương lần lượt tới.
Hạ Nhất Y nghe cụ Lạc giao việc xong thì liếc mắt nhìn chằm chằm Thiên Nhã, rồi vội vã rời đi.
Cụ Lạc dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua phía hai người Thiên Nhã và Kha Tử Thích. Khóe miệng ông giật giật. Sau đó, ông lẳng lặng ngồi xuống ghế chờ.
Lạc Thần Dương yên lặng ngồi xuống bên cạnh cụ Lạc, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ lo âu như có điều gì đang suy nghĩ.
“Ông, là người phụ nữ này, cô ta đã làm hại chồng cháu!”
“Yên lặng đi, nơi này là bệnh viện!” Cụ Lạc dùng gậy gõ hai cái xuống đất, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh đầy nguy hiểm nhưng không thèm liếc Hạ Vân Cẩm dù chỉ một cái.
Hạ Vân Cẩm tự cảm thấy mất mặt nên ngậm miệng. Cô ta khẩn trương tới mức đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật. Sao lâu thế? Sao lâu thế này?
Kha Tử Thích ôm lấy bả vai Thiên Nhã, truyền cho cô sức mạnh, khích lệ. Trong trí nhớ của anh, từ trước tới nay anh chưa từng nhìn thấy Thiên Nhã có dáng vẻ này. Cô thật sự yêu Lạc Thần Hi rồi, yêu tới không thoát ra được!
Chỉ mong anh không có việc gì, nếu không, linh hồn Thiên Nhã cũng rời đi theo anh.
Cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc sau mấy tiếng đồng hồ. Bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, tháo khẩu trang ra, nở nụ cười.
“Ngài Lạc, Lạc phu nhân, hai người yên tâm đi, Chủ tịch Lạc đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch nữa rồi. Trong đó có một nhát dao đâm vào vị trí gần tim, vết thương trên bả vai sâu hơn, tuy nhiên nó không gây nguy hiểm tới tính mạng.”
Vẻ khẩn trương trên mặt Thiên Nhã còn thể hiện rõ hơn. Ánh mắt cô không hề giấu giếm việc mình quan tâm tới người đàn ông trong phòng kia.
Bác sĩ đó giáo sư, là chuyên gia có quyền uy nhất của khoa ngoại. Giữa hắn và nhà họ Lạc có chút giao tình. Hắn liếc nhìn Thiên Nhã một cái, sau đó nói: “Cái này chưa biết được. Chủ tịch Lạc đang hôn mê do mất quá nhiều máu, nhưng yên tâm đi, dựa vào thể chất của Chủ tịch Lạc, tôi tin rằng cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
“Được, Tiểu Trần, làm phiền cậu rồi, hãy chăm cháu tôi thật tốt.” Cụ Lạc vỗ bả vai Giáo sư Trần mà dặn dò. Giáo sư Trần nhìn ông bằng ánh mắt tôn kính: “Không cần khách sáo, nhất định tôi sẽ giúp đỡ hết lòng, Chủ tịch Lạc.”
Lạc Thần Dương thở dài: “Tôi nói rồi mà, anh trai là ai chứ? Tới ông trời còn không cam lòng để cho anh ấy cứ thế mà rời đi.”
Hạ Vân Cẩm hung dữ liếc anh ta: “Đừng có nói mấy lời không may mắn.”
“Vân Cẩm, con ở nơi này chăm sóc nó, đừng để cho mấy người không liên quan tới gần, biết chưa?” Lúc cụ Lạc nói chuyện còn hơi liếc về phía Thiên Nhã, sau đó lại nhìn về phía Kha Tử Thích, trong mắt lộ ra ý cười.
“Chủ tịch Kha đúng là một người bạn hợp tác tốt bụng, nhất định hôm nào đó tôi sẽ mời cậu một bữa cơm để cảm ơn.”
Khóe miệng Kha Tử Thích nở một nụ cười thương mại, anh nói: “Ông Lạc quá khách khí rồi, bạn bè gặp chuyện, tôi quan tâm chút cũng là chuyện đương nhiên.”
Cụ Lạc híp đôi mắt chim ưng lại, cười nói: “Được rồi, tôi về trước đây. Người có tuổi rồi nên thân thể rất yếu, bị giằng co mấy tiếng liên tục nên cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Người cháu này của tôi luôn luôn không để tôi bớt lo, lần này có người ăn gan hùm mật gấu định ám sát nó, để tôi bắt được kẻ đó, nhất định tôi sẽ cho kẻ đó nếm mùi đau khổ.”
Sắc mặt Kha Tử Thích hơi thay đổi, đáy mắt anh xẹt qua tia nghi ngờ nhưng được che giấu rất tốt, người ngoài nhìn vào không thấy gì: “Nếu có việc gì cần tôi giúp, Chủ tịch Lạc cứ mở miệng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm ra thủ phạm.”
Cụ Lạc nở một nụ cười sâu xa, vỗ vai Kha Tử Thích rồi chống gậy rời đi.
Lạc Thần Dương hứng thú quan sát Kha Tử Thích và cụ Lạc, nói: “Chị dâu, tôi về trước đây. Ngày mai tôi tới, tối nay để chị chịu khổ rồi.” Lúc nói chuyện anh ta nhìn về phía Thiên Nhã, phát hiện ra sắc mặt Thiên Nhã rất kém.
“Thiên Nhã, em không sao chứ?” Anh ta căng thẳng, muốn đi lên đỡ lấy cô.
Kha Tử Thích đưa tay ra kéo cô vào lòng: “Thiên Nhã, em đi nghỉ ngơi trước đi.
“Ồ, thế nào? Cứ đứng ì ở đó không rời đi sao? Nói cho cô biết, đừng hi vọng gì cả! Mau đi ngay cho tôi!” Hạ Vân Cẩm trông thấy hai người đàn ông này quan tâm Thiên Nhã thì nhớ tới Lạc Thần Hi cũng đối xử tốt với cô y như thế. Lập tức, sự ghen tuông trào lên cuồn cuộn như sóng biển.
“Tôi không sao, tôi ngồi bên ngoài canh chừng là được.” Thiên Nhã nói bằng giọng yếu ớt, nhưng vừa nói xong, trước mặt tối sầm lại, cô ngã xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]