*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô định lùi về nhưng anh đã nắm lấy tay cô.
“Anh, anh buông tay.” Trùm hái hoa, mắng anh thì sao? “Vậy em là một đóa hoa?” Lạc Thần Hi nhướng mày, cười hỏi
Thiên Nhã nhếch miệng, khuôn mặt đỏ bừng lên vì ánh mắt ám muội và ẩn ý của anh: “Tôi không phải hoa dại của anh.” Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ phản bác đầy yêu kiều của cô, cười nhạt, nụ cười ấy vậy mà lại mang theo sự tươi mát và ấm áp của ánh mặt trời
Đủ để cho muôn hoa ngày xuân nở rộ rực rỡ, đến mức vạn vật trên Trái đất sinh sôi.
Thiên Nhã sững sờ nhìn anh, trong lòng không ngừng nhộn nhạo
Đây là Lạc Thần Hi? Vì sao, vì3sao nụ cười của anh hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng, cay nghiệt anh thường hay khoác lên để làm người khác khó chịu, trào phúng tất cả mọi người?
Anh ở trước mặt cô, không hề cao cao tại thượng, không có cái lạnh lùng vô tình khi đối xử với người khác
Anh giống như một người trần mắt thịt, tim của anh vì cô mà mở ra, nghênh đón cô cùng đi vào vui vẻ ngao du trong vùng trên bao la kia
Nắm tay anh, dân lôi tới trái tim anh.
Ánh mắt Thiên Nhã bị một tầng sương mù dày đặc vây kín, cố gắng gượng vui vẻ cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128812/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.