Chương trước
Chương sau
Khóe miệng Hạ Vân Cẩm co rút, hiển nhiên là cô ta đã tức giận vì bị anh ta khinh bỉ

Cô ta nắm chặt tay, đứng lên: “Lạc Thần Dương, cậu quá coi thường tôi rồi đấy!”

Lạc Thần Dương nhìn cô ta giận dữ, cong môi: “Thật ra, việc hôm nay tôi tới có liên quan một chút tới đứa cháu đáng3thương của tôi

Dù sao chị cũng là mẹ đứa bé, tôi nghĩ bây giờ dù ít dù nhiều cậu bé vẫn lo lắng cho chị

Nhưng giờ xem ra chị rất khỏe mạnh, thế nên tôi không cần quan tâm nhiều.” Anh ta đứng lên, phủi mông định đi

Hạ Vân Cẩm nghe tới Lạc Lăng liền kêu lên: “Thằng nhóc kia, Lăng Lăng,2nó đang ở đâu? Có thể dẫn tôi đi gặp nó không?” Lạc Thần Dương buồn cười: “Xin lỗi, tôi không thể nói cho chị biết, tôi nghĩ bản thân thằng bé cũng không hi vọng sẽ thấy chị.” Mặt Hạ Vân Cảm biến sắc: “Nghiệt chủng này!” Cô ta khẽ mắng, không nghĩ tới thằng nhóc này lại tuyệt tình như1vậy

Bỏ cô ta mà không hề do dự, ngay cả chút tình cảm mẹ con cũng chẳng có

Lạc Thần Dương híp mắt lại, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh

“Chị dâu, chị nói gì?” Anh ta đã nghe được rất rõ những gì cô ta nói nhưng vẫn cố ý hỏi

Hạ Vân Cẩm cắn răng: “Tên nhóc Lạc Lăng kia, uổng công1tôi nuôi thằng bé lớn lên!” Ánh mắt cô ta lóe lên tia thù hận, giống như độc dược, muốn đẩy người vào chỗ chết

Lạc Thần Dương cảm thấy lạnh lẽo

Một người mẹ như vậy có xứng đáng làm mẹ không? Anh ta nhìn cô ta, sự nghi ngờ trong mắt tăng lên rõ rệt

Tại khách sạn Lạc Thần

Lạc Thần Dương và1Lạc Lăng cùng nhau ăn tối

“Cháu ăn ngon miệng thế này, không nhớ gì tới mami cháu sao? Bây giờ mami cháu đang ở nhà lấy nước mặt rửa mặt, thảm lắm đấy!” La Tiểu Bảo nhét đồ đầy miệng nhỏ, tay không ngừng gắp thịt trên đĩa.

“Cô ta? Cô ta lấy nước mắt rửa mặt? Cái kiểu khóc tới chết đi sống lại đó hả?” Hôm nay cậu mới tráo đổi thân phận với Lạc Lăng, không ngờ là Lạc Thần Dương lại tìm cậu đi ăn tối

Một bàn nhiều món ngon, cậu thèm muốn nhỏ dãi

Gần đây cậu suy nghĩ khá nhiều, làm chết không biết bao nhiêu tế bào não, được ăn chùa như này thì ngu gì không ăn, cậu cần ăn nhiều để lót dạ bổ não.

Lạc Thần Dương sầm mặt

Anh ta lau nước mắt nhìn La Tiểu Bảo không quan tâm, hơn nữa dáng vẻ hình như còn hơi hả hê

“Lạc Lăng, cháu đã di truyền toàn bộ truyền thống tốt đẹp mất hết tính người của cha cháu.” Có đôi khi anh ta rất bội phục cậu nhóc này, tuổi nhỏ mà IQ lẫn EQ đều cao.

La Tiểu Bảo cười hì hì: “Cảm ơn chú đã khích lệ.” Cậu cười lên trông hết sức đáng yêu, mắt to híp lại thành một đường chỉ, cái miệng nhỏ mới nãy nhét đầy thịt còn dính chút thịt vụn chưa nhai hết.

Khóe miệng Lạc Thần Dương co quắp: “Nuốt hết đồ trong miệng đi! Đưa cháu tới đây rồi có khi cha cháu sẽ không bỏ qua cho chú.” La Tiểu Bảo trợn mắt nhìn anh ta, ậm ờ nói: “Chú đừng có mắng người ta.” Đột nhiên, cậu mở to mắt nhìn ra đằng kia

Trời, đây không phải cha mẹ sao? Bọn họ cũng tới đây ăn tối? Cậu đổ mồ hôi lạnh

Hỏng rồi, không thể để bọn họ thấy, nếu không không thể khống chế được tình hình, cha và chú không phải là người dễ lừa

“Chú, cầm lấy.” Cậu thuận tay cầm quyền thực đơn trên bàn lên, ném cho Lạc Thần Dương, bản thân cũng cầm lấy một cái, che khuôn mặt nhỏ lại

Lạc Thần Dương không hiểu, nhướng mày: “Cháu làm gì thế?” Anh ta đang định nhìn theo hướng cậu vừa nhìn thì La Tiểu Bảo đã cắt ngang: “Đừng nhìn, mau làm theo cháu đi.” Lạc Thần Dương thấy cậu bày ra vẻ thần bí như thế thì không thể làm gì khác ngoài việc học theo, cầm lấy quyển thực đơn che mặt

Lạc Thần Hi đưa Thiên Nhã đi ngang qua đại sảnh, trông thấy một lớn một nhỏ rất quen, thấy động tác che giấu của bạn thì khẽ cười.

Con trai ngoạn còn biết tránh đấy.

Anh ôm lấy bả vai Thiên Nhã, nói: “Đi thôi, chúng ta tới phòng bao.” Anh luôn có một phòng bao riêng ở khách sạn Lạc Thần, nó không giống với mấy phòng anh dùng để tiếp khách, căn phòng đó thoải mái hơn nhiều.

Thiên Nhã thấy không thoải mái, muốn kiếm cớ đẩy anh ra

Ai mà biết được người này lại nói nếu cô không đi ăn với anh thì anh sẽ lên nhà cô ăn.

Bạn nói xem, anh nói thế có khác gì uy hiếp không? Đáng tiếc, bởi vì có sự tồn tại của La Tiểu Bảo nên cô đành ngoan ngoãn để anh uy hiếp

Cô không thể để anh chạy tới nhà mình rồi diễn ra cảnh cho con ăn cơm với nhau.

Lạc Thần Dương nhìn bóng hai người ở chỗ hành lang, khóe miệng nhếch lên, đặt quyển thực đơn xuống: “Cháu trai ngoan của chú, cháu đang bán nước đấy à?” Anh ta đã sớm biết Lạc Lăng không thích mẹ mình nhưng không ngờ cậu lại quay lưng hắn như này

Hơn nữa, phản ứng của tên nhóc này hơi lạ

La Tiểu Bảo đặt quyển thực đơn xuống, ngồi thẳng người, ho khan hai tiếng: “Cháu sẽ không ngăn cha đi tìm hạnh phúc.” Lạc Thần Dương nhướng mày, càng nhìn càng không hiểu nổi đứa cháu mới có bảy tuổi: “Thằng nhóc thối, cháu biết hạnh phúc nghĩa là gì không?” Còn nhỏ tuổi đã học người ta nói hạnh phúc, khiến anh ta nghe mà cười muốn rụng răng

La Tiểu Bảo cau đôi mày mảnh, vẻ mặt mơ hồ: “Chú, chú có phân biệt được yêu và thích không?” Lạc Thần Dương nhìn dáng vẻ ngây thơ tươi sáng của La Tiểu Bảo,lòng mơ hồ như bị một viên đá nhỏ ném trúng

Trong đầu anh ta nhanh chóng xuất hiện khuôn mặt của cô gái đó.

Một khuôn mặt lớn một khuôn mặt nhỏ chồng lên nhau, trông rất giống.

Lạc Thần Dương tự đập đầu mình, có bệnh hả? Sao có thể: Tại sao anh ta lại có ý nghĩ này, chuyện này không thể nào có thật được

Không nên suy nghĩ bậy bạ, nhất định là do gần đây anh ta nghĩ tới người ta nhiều quá nên mới sinh ra ảo giác.

La Tiểu Bảo thấy Lạc Thần Dương tự đập đầu mình ra vẻ sầu muộn, như thể khó mà tin được, chán nản, giống như một chú gà trống thi đấu thất bại: “Cháu biết mà, ngay cả cháu cũng không hiểu vấn đề này thì sao chú hiểu được

Haiz, hay là mời người về dạy chú nhé?”

Khuôn mặt Lạc Thần Dương trở nên nặng nề, anh ta gõ nhẹ lên đầu La Tiểu Bảo: “Không biết lớn nhỏ, dám ở đây nói xấu IQ và EQ của chú, cẩn thận chứ không để cho cháu yên đâu.” La Tiểu Bảo sờ vào chỗ bị cốc, thấy hơi đau: “Chú thật xấu xa, mami chưa đập đầu cháu bao giờ, mami nói làm như thế sẽ làm đứa trẻ ngốc đi

Người ta không muốn làm kẻ ngốc.” Vẻ mặt cậu cực kỳ tủi thân.

Lạc Thần Dương lườm cậu: “Đúng, mami cháu thích đánh mông cháu, đánh tới nở hoa.” Người phụ nữ tên Hạ Vân Cẩm kia không phải thích hành hạ Lạc Lăng sao? Sao có thể chú ý điểm này, không đánh vào đầu?

“Cắt, mami không đánh cháu.” La Tiểu Bảo ăn no tới hồ đồ, nhanh mồm nhanh miệng.

Lời vừa ra khỏi miệng, La Tiểu Bảo muốn cắn lưỡi

Cậu tự ăn nhân bánh của mình rồi! Không xong rồi! Thế mới nói, thiên tài cũng có lúc mắc sai lầm!

Lạc Thần Dương thấy câu này kỳ lạ nhưng bề ngoài không tỏ vẻ gì, chỉ là ánh mắt anh ta hơi nghiền ngẫm

Anh ta cười nói: “Hay là chúng ta đột kích nhé?” Anh ta liếc mắt nhìn về phía hai người vừa biến mất, nói với giọng nửa đùa nửa thật.

La Tiểu Bảo thầm cảm thấy may mắn khi Lạc Thần Dương không để ý tới câu nói của mình

Nghe thấy lời đề nghị của anh ta, lại thấy biểu cảm xấu xa kia, cậu tặng anh ta cái nhìn khinh bỉ: “Cháu không muốn làm bóng đèn

Chú, chú thật xấu xa

Chú thích dì Thiên Nhã nên định tới phá hỏng, phải không? Cháu không để chú được như ý đầu.” Cậu nói rất hùng hồn.

Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thần Dương suy sụp, anh ta gõ nhẹ lên đầu La Tiểu Bảo: “Tên nhóc này! Tuổi còn nhỏ mà đã học được dáng vẻ đanh đá lạnh lùng vô tình của cha cháu rồi

Cháu mà thể sau này sao cưới vợ được?”

La Tiểu Bảo đắc ý: “Người ta không sợ đâu

Chỉ cần cháu nháy mắt là có thể làm hàng nghìn thiếu nữ say mê đấy!” Cậu chớp đôi mắt trong veo, dùng vẻ mặt đáng yêu nhìn những người khách khác ở đây

Khóe miệng Lạc Thần Dương co rúm, nhưng khuôn mặt lại toát ra nét dịu dàng: “Haiz, tới bao giờ chú mới có đứa con trai như cháu đây.” Nói thật, anh ta đúng là rất ngưỡng mộ, đố kỵ với Lạc Thần Hi

La Tiểu Bảo cười xấu xa: “Hay là cháu giới thiệu cho chú một người?” Lạc Thần Dương hoảng hốt: “Cháu định giới thiệu con trai cho chú?” Trán La Tiểu Bảo xuất hiện vạch đen: “Ai muốn giới thiệu con trai cho chú, cháu muốn giới thiệu một cô gái xinh đẹp đấy.”

Lạc Thần Dương nhìn câu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, ôm ngực: “Hả? Cô gái xinh đẹp? Đẹp tới đâu?” Không phải anh ta không có hứng thú với mấy cô gái xinh đẹp, xung quanh anh ta có rất nhiều người như thế nhưng cô gái mà cháu anh ta nói chắc không kém đâu nhỉ? Anh ta rất muốn biết cô gái xinh đẹp trong miệng Lạc Lăng là người như thế nào

Gần đây anh ta không có chuyện gì làm, không có gì vui để chơi, có thể vui đùa một chút cũng là chuyện không tồi.

Suy nghĩ của La Tiểu Bảo không khác Lạc Thần Dương là bao

Thiên tài mà, gần đây không có chuyện gì để làm, chẳng có chuyện gì để bận rộn, tìm một việc hay ho để chơi đùa vậy

“Gặp thì chú sẽ biết.” Cậu cố ý làm ra vẻ thần bí.

Trong phòng bao dành riêng cho chủ tịch khách sạn Lạc Thần

Bữa tối dưới ánh nến, rượu thơm món ngon, tiếng đàn violon du dương, hai người ngồi đối diện nhau

Không gian này rất lãng mạn

Nó được trang trí không giống với những chỗ khác của khách sạn Lạc Thần

Ngoại trừ vẻ hào nhoáng thì còn có sự lãng mạn tiêu chuẩn

Hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không khí

Thiên Nhã chưa từng ngửi mùi hương nào đặc biệt như vậy, vào chỗ này, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.

Người nào đó chuyên dùng phòng này để tán gái à? Ừm, tuyệt đối có khả năng này, cái không khí lãng mạn này kết hợp với khuôn mặt tuấn tú khiến người khác thèm chảy nước miếng kia, khụ khụ, đúng là biết khơi gợi ham muốn của mà.

Hừ, đúng là một tên đại sắc lang, lăng nhăng, hái hoa tặc

Hái hoa tặc? Cái biệt danh này hình như không hợp với anh lắm

Trời mới biết những bông hoa kiều diễm kia muốn áp lên người anh tới nhường nào, căn bản anh không cần làm trộm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.