*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phá cửa ra cho tôi!” Lạc Thần Hi lớn tiếng ra lệnh.
“Rõ!” Thuộc hạ nghe lệnh, lập tức phá cửa.
Căn nhà trống rỗng chỉ còn vương vấn mùi hương. Lạc Thần Hi biết, đây là mùi của cô.
“Thần, hình như có chỗ không đúng lắm. Nếu chị dâu bị thương thì cả đoạn đường này phải có vết máu chứ. Cô ấy không có khả năng chạy nhanh như vậy. Lẽ nào, có người mang cô ấy đi?”
“Không đâu. Người bị thương không phải cô ấy, không phải cô ấy!” Lạc Thần Hi vừa tức giận vừa ảo não lật tung giường lên. Anh thấy được ở dưới gầm giường có một bộ lật đật và ảnh chụp gia đình của bọn họ, thêm nữa là một3ít quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Lạc Thần Hi kinh ngạc mở to mắt, sắc mặt trắng bệch.
Tay cầm bức ảnh gia đình, lòng đau nhói.
Thiên Nhã, em làm sao thế? Tại sao phải bỏ trốn? Tại sao phải chạy? Rõ ràng em đã thấy anh tới tìm em mà? Tại sao em lại bỏ chạy?
Lạc Thần Hi đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, nhìn về nơi cô đã biến mất tới ngây người.
“Chủ tịch, chúng tôi đã tìm khắp khu này nhưng không có dấu vết gì. Chắc hẳn bà chủ đã rời khỏi đây.” Nhóm thuộc hạ của Lạc Thần Hi tập hợp về đây, báo cáo.
“Thần, chúng ta đi thôi. Lần này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128709/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.