*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hốc mắt đỏ lên, tim như một tấm gương rơi xuống đất phát ra tiếng kêu “loảng xoảng”, vỡ thành từng mảnh nhỏ không tìm thấy được.
“Vì sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
Nước mắt lã chã rơi xuống, La Thiên Nhã quay đầu sang chỗ khác, nhìn mặt đất: “Không vì sao cả, chỉ là không muốn ngây người bên cạnh anh nữa thôi.” Nhìn anh.” Anh hét to, dùng sức tôm chặt lấy tay cô.
Em không muốn gặp lại anh nữa.” Lạc Thần Hi chỉ vào Kha Tử Thích: “Vì anh ta? Vì anh ta sao?” “Không phải.” La Thiên Nhã phủ nhận.
Cô không thể để Kha Tử Thích bị oan được.
Nếu cô thừa nhận thì3nhất định Lạc Thần Hi sẽ đối phó kịch liệt với Kha Tử Thích.
Cô không muốn nhìn hai người bọn họ gây thương tổn lẫn nhau.
Chuyện này không liên quan gì tới Tử Thích cả.
Cô không thể làm như vậy.
Lạc Thần Hi tóm lấy tay cô một lần nữa: “Vậy em nói đi, vì sao? La Thiên Nhã, em muốn nói dối thì cũng phải tìm lý do nào hợp lý một chút chứ? Hay là đến cả nói dối em cũng lười viện cớ?” “Anh buông ra!” La Thiên Nhã giãy giụa.
Kha Tử Thích đi lên tóm lấy cổ tay Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128663/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.