*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu anh tàn nhẫn với ông ta thêm chút nữa thì đã có thể tự tay tiễn người vào ngục giam, không có màn “gặp lại” hôm nay đâu.
Không ngờ anh lại tính toán sai.
“Chú không nên nói vậy.
Tục ngữ có câu, gừng càng già càng cay, ở nhiều khía cạnh, tôi không bằng chú, kinh nghiệm dày dặn.” Ví dụ như việc giở thủ đoạn, làm chuyện xấu.
Con người ấy mà, vấp ngã một lần không sao, vấp ngã hai lần cũng không có vấn đề gì nhưng cùng một chỗ lại vấp tới hai lần hoặc là bị một người quật ngã tới hai lần thì coi như hết thuốc chữa, chết hoàn toàn.
Được rồi, chứ không làm phiền cháu làm việc nữa, nghe nói gần đâu cháu bề bộn nhiều việc lắm.
Chú là một người chú thức3thời, không quấy rầy cháu nữa.” “Được, đi thong thả.” Lạc Thần Hi đưa mắt nhìn theo bóng lưng phách lối của Lạc Dương Hiên dần biến mất, ánh mắt trở nên âm trầm.
“Trở về à? Về rồi thì đừng nghĩ tới việc trốn được.” Lạc Thần Hi lạnh lùng buông một câu, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười tà mị.
“Cô Thiệu, cô ở bên ngoài chờ một lúc đã.
Lần này chú trở về, vừa lúc vị trí tổng giám đốc đang bỏ trống, trước đây chú làm ở vị trí này rất tốt, giờ tiếp tục đi.”
Lạc Dương Hiến nhìn anh, đáy mắt lóe lên tia âm hiểm: “Được, cháu trai chú rất thẳng thắn.
Lần này nhất định chú sẽ nắm bắt lấy cơ hội, thi triển quyền cước một phen.”
“Không phải là không thể làm chuyện lớn,2nhưng mà, đừng quên những gì bị giáo huấn trước đó.” Lạc Thần Hi “tốt bụng” nhắc nhở.
“Đương nhiên rồi.
Lạc Dương Hiên nghe ra ẩn ý trong lời anh nói, đáp: “Đừng nói thế, cháu cũng giống như chú mà thôi.
Trước đây không phải vẫn luôn cháu tới chú lui sao? Cháu trai, kinh nghiệm của cháu không ít hơn chú đâu.” Mới chơi đã bắt đầu âm mưu, Lạc Thần Hi, thủ đoạn của tên nhóc nhà cậu cũng không kém tôi chút nào đâu.
“Tôi làm thế không phải mới là có qua có lại à? Có cao thủ như chủ ở đây, tôi đâu dám chậm trễ.
Lần này chú trở về, xem ra tôi phải nghĩ kỹ xem nên đáp lễ như thế nào rồi.” Lạc Thần Hi nhìn ông ta bằng ánh mắt sâu xa.
Lạc Dương Hiến cười3ha ha, hoàn toàn không quan tâm đến lời uy hiếp của anh: “Được, cháu trai ngoan của chú, cháu cố gắng lên nhé, chú chờ món quà lớn của cháu.” Lạc Thần Hi híp mắt lại nhìn ông ta: “Đừng nói nhảm nữa.
Được rồi, chứ không làm phiền cháu làm việc nữa, nghe nói gần đâu cháu bề bộn nhiều việc lắm.
Chú là một người chú thức thời, không quấy rầy cháu nữa.” “Được, đi thong thả.” Lạc Thần Hi đưa mắt nhìn theo bóng lưng phách lối của Lạc Dương Hiên dần biến mất, ánh mắt trở nên âm trầm.
“Trở về à? Về rồi thì đừng nghĩ tới việc trốn được.” Lạc Thần Hi lạnh lùng buông một câu, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười tà mị.
“Cô Thiệu, cô ở bên ngoài chờ một lúc đã.
Cô Thiệu!” Hạ9Nhất Y muốn ngăn Karen lại nhưng bị Karen dùng tay đẩy ra.
“Tôi muốn gặp Lạc Thần Hi, gặp ngay bây giờ.” Nói xong, cô đẩy cửa đi vào.
“Chủ tịch, cô Thiệu cô ấy...” “Cô đi ra ngoài trước đi.” Dường như Lạc Thần Hi đang suy nghĩ gì đó, ngước lên nhìn Karen, đặt bút trong tay xuống, nói với Hạ Nhất Y.
Hạ Nhất Y gật đầu, đành phải lui xuống.
“Sao vậy? Karen, cô có chuyện tìm tôi?” Lạc Thần Hi nhướng mày, hỏi.
“Tôi hỏi anh, anh biết rõ Thiên Nhã đang ở chỗ Kha Tử Thích nhưng sao không đi đón cô ấy về?” Karen ngồi xuống đối diện anh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lạc Thần Hi cau mày: “Sao cô khẳng định là Thiên Nhã đang ở chỗ Kha Tử Thích? Cô nhìn thấy?” Karen không ngờ3anh lại hỏi như vậy, tựa như vẫn chưa xác định rõ.
Sắc mặt cô chuyển sang mất tự nhiên, cô quanh co: “Tôi đoán thế.” “Đoán? Cô lấy cái suy đoán vô căn cứ của mình ra để chạy tới đây chất vấn tôi?” Lạc Thần Hi buồn cười, hỏi lại.
“Anh!” Karen bị anh làm cho á khẩu không nói được gì.
Lạ thật! Rõ ràng trước khi tới đây cô đã quyết định sẽ nói hết hành động của anh họ và Thiên Nhã cho Lạc Thần Hi biết, nhưng giờ cô lại không mở miệng được.
Nhất là khi Lạc Thần Hi còn chưa xác định được Thiên Nhã có ở cạnh Kha Tử Thích không.
Lạc Thần Hi “hiểu ra”: “Lẽ nào cô buồn chán không có chuyện gì làm nên tới đây tìm tôi chơi?” “Kỳ quái! Tôi không có chuyện gì sao phải tới tìm anh? Tôi ăn no rỗi hơi hay sao?” Lạc Thần Hi cong môi: “Gần đây chắc là anh họ cô bận rộn đối phó với đám người theo đuổi nên không có thời gian quan tâm tới cô nhỉ.
Bạn không thể gặp cô như thế, tôi nghĩ, với tính cách của cô mà nói, giờ hẳn là rất rảnh.” Karen nhíu mày: “Này, anh nói cái gì đấy?” Lạc Thần Hi cười nhạt: “Tôi nói cái gì à? Không phải cô hiểu hết rồi sao? Tôi biết Thiên Nhã đang ở trong tay anh họ cô nhưng trước khi làm rõ mọi chuyện, cô nghĩ tôi có thể làm gì? Anh họ cô rất có bản lĩnh, người của tôi theo đuổi lâu như vậy cũng chưa tìm ra manh mối đâu.
Nếu cô biết anh họ cô đang giấu Thiên Nhã ở đâu thì nói cho tôi biết đi, vậy tôi đỡ phải tốn công.” Karen hừ mũi.
Đó là do người của anh ngốc, hiểu không? Chẳng qua là cổ trốn trong cốp xe anh họ mới biết được địa chỉ anh ấy giấu Thiên Nhã.
“Xem ra cô biết thật.” Karen nhìn Lạc Thần Hi, do dự không biết có nên nói cho anh biết không.
Cảm giác bàn tay trên mặt còn đau rát.
Anh họ vì Thiên Nhã, đúng là cái gì cũng có thể làm được, cô không thể để anh họ tiếp tục mắc thêm sai lầm nữa.
“Được, tôi nói cho anh biết, anh tới đưa Thiên Nha về đi.” Ánh mắt Lạc Thần Hi trở nên buồn bã.
Quả nhiên, Thiên Nhã đang ở chỗ Kha Tử Thích.
Vì sao Thiên Nhã lại ở chỗ Kha Tử Thích? Thiên Nhã, vì sao em tình nguyện ở bên cạnh anh ta mà không về bên cạnh anh? Lẽ nào em gặp vấn đề khó giải quyết, Kha Tử Thích có thể giúp em còn anh thì không? Không đâu, không có khả năng! Không có gì có thể làm khó Lạc Thần Hi cả.
Chuyện Kha Tử Thích làm được thì anh cũng làm được.
Nếu ông già kia dùng anh, hai bảo bối nhỏ để uy hiếp em thì em không cần quan tâm, cứ nói cho anh biết, anh có thể nghĩ được cách đối phó.
Ấy vậy mà em lại lựa chọn không từ mà biệt, bỏ nhà ra đi, vứt bỏ ngôi nhà này.
La Thiên Nhã, anh đã cho rằng mình rất hiểu em nhưng thật ra em càng ngày càng khó hiểu.
Không biết là do em ngốc hay do em đã thay đổi nữa.
Tại biệt thự.
Kha Tử Thích cầm điện thoại của La Thiên Nhã lên, do dự một hồi, mím môi.
Lịch sử cuộc trò chuyện gần đây nhất chỉ có một dãy số.
Chắc là số này rồi.
Anh ấn gọi lại, người đầu bên kia nhận điện: “Sao thế?” Giọng nói lạnh lùng cực kỳ quen thuộc.
Kha Tử Thích run cả người.
Chủ nhân của giọng nói này, anh đã nghĩ tới.
Anh cau mày, kết thúc cuộc gọi.
La Thiên Nhã ngồi trong vườn, nhìn từng chiếc lá thu rơi xuống.
Hai bảo bối nhỏ, mami xin lỗi.
Mami làm vậy là vì bất đắc dĩ, các con có tha thứ cho mami không? Kha Tử Thích từ trong nhà đi ra, trông theo bóng lưng của cô mà thấy đau lòng.
Rời khỏi Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ, giờ đây dù có ai ở bên cạnh cô, trông cô cũng giống như một bông hoa cô đơn.
“Thiên Nhã, đừng suy nghĩ nhiều quá, anh tin là hai bảo bối nhỏ sẽ hiểu cho em.” Anh bất lực nhìn cô đang càng ngày càng tiều tụy.
Tim anh rất đau, hận không thể biến mình thành người có thể cho cô nụ cười rực rỡ.
“Tử Thích, em không phải là một người mẹ tốt, em để cho hai bảo bối đau buồn vì em.” La Thiên Nhã nhìn về nơi xa với ánh mắt trống rỗng.
Cả tối qua cô không ngủ, sắc mặt đã không tốt mà hai con mắt trông cứ như gấu mèo.
Kha Tử Thích ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ tay lên tay cô: “Không phải lỗi của em.” La Thiên Nhã cúi đầu: “Nhưng em đã để cho bọn họ rơi vào khó khăn, giày vò.” “Anh tin em.
Nhất định sẽ có cách tốt nhất để giải quyết việc này.” La Thiên Nhã buồn bã: “Em không nghĩ ra cách nào cả, chỉ có thể xuôi theo sự sắp xếp của số phận thôi.” “Sự sắp xếp của số phận? Thiên Nhã, rốt cuộc cụ Lạc đã dùng chuyện gì để uy hiếp em?” Người vừa nhận điện thoại rõ ràng là cụ Lạc.
Thật ra lúc đầu anh cũng đoán người đó là cụ Lạc, nhưng cái gì đã khiến cho Thiên Nhã nghe lời răm rắp như vậy? Hoặc là nói, cô sợ hãi? Sự sắp xếp của số phận à, hay cái gọi là sự sắp xếp của số phận lại chính là sự sắp xếp của ông già đó.
La Thiên Nhã vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn: “Sao anh lại.” “Xin lỗi, anh không nhịn được nên dùng điện thoại của em gọi cho người đó.
Sau khi tới đây, em luôn trông chừng điện thoại, em đang chờ điện thoại của cụ Lạc đúng không? Em đang đợi cái gì? Có phải ông ta uy hiếp em không?” Kha Tử Thích nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi.
La Thiên Nhã trốn tránh ánh mắt của anh, nói: “Không, không phải thế đâu.” Kha Tử Thích đặt tay lên vai cô, để La Thiên Nhã nhìn thẳng vào mắt mình: “Thật không? Nếu không phải ông ta uy hiếp em thì sao ngay cả hai bảo bối nhỏ em cũng không cần, một mình rời khỏi nhà họ Lạc?” “Tử Thích, em...” “Thì ra em ở chỗ này thật.” Tiếng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng hai người.
Giọng nói quen thuộc ngay cả trong mơ cũng thấy càng làm La Thiên Nhã hoảng sợ hơn.
La Thiên Nhã nhìn về phía chủ nhân của giọng nói, sắc mặt trắng bệch.
Là anh, anh đã tìm tới rồi.
Giờ phút này, động tác giữa Kha Tử Thích và La Thiên Nhã rất thân mật.
Anh tóm lấy vai cô, hình như hai người đang nói gì đó, trao đổi bằng ánh mắt, mối tình thầm kín.
Lạc Thần Hi nắm chặt hai tay.
Cảnh anh sợ nhìn thấy nhất cuối cùng cũng nhìn được.
Lạc Thần Hi đi lên, kéo tay La Thiên Nhã: “Đi với anh.” “Không!” La Thiên Nhã hét to.
Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được: “Vì sao không? Vì sao không đi? Em có biết mấy ngày nay anh sắp phát điên lên vì tìm em không? Em có biết mấy ngày nay anh lo lắng cho em, suy nghĩ về em nhiều thể nào không?” La Thiên Nhã nhìn anh, nước mắt chực trào.
Sao cô lại không giống anh được chứ.
Mấy ngày nay, cô nhớ anh sắp phát điên rồi, nhưng dù có nhớ anh bao nhiêu đi chăng nữa, lo lắng thế nào cũng không thể gặp anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]