*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ngờ anh lại tính toán sai.
“Chú không nên nói vậy.
Tục ngữ có câu, gừng càng già càng cay, ở nhiều khía cạnh, tôi không bằng chú, kinh nghiệm dày dặn.” Ví dụ như việc giở thủ đoạn, làm chuyện xấu.
Con người ấy mà, vấp ngã một lần không sao, vấp ngã hai lần cũng không có vấn đề gì nhưng cùng một chỗ lại vấp tới hai lần hoặc là bị một người quật ngã tới hai lần thì coi như hết thuốc chữa, chết hoàn toàn.
Được rồi, chứ không làm phiền cháu làm việc nữa, nghe nói gần đâu cháu bề bộn nhiều việc lắm.
Chú là một người chú thức3thời, không quấy rầy cháu nữa.” “Được, đi thong thả.” Lạc Thần Hi đưa mắt nhìn theo bóng lưng phách lối của Lạc Dương Hiên dần biến mất, ánh mắt trở nên âm trầm.
“Trở về à? Về rồi thì đừng nghĩ tới việc trốn được.” Lạc Thần Hi lạnh lùng buông một câu, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười tà mị.
“Cô Thiệu, cô ở bên ngoài chờ một lúc đã.
Lần này chú trở về, vừa lúc vị trí tổng giám đốc đang bỏ trống, trước đây chú làm ở vị trí này rất tốt, giờ tiếp tục đi.”
Lạc Dương Hiến nhìn anh, đáy mắt lóe lên tia âm hiểm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128666/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.