Nhạc Ninh cũng chẳng biết phải đi đâu, sợ về nhà lại gặp chú và người đó rồi sao? Cậu bắt được một chiếc taxi và ngồi vào:
- Con muon di dau?
Giọng người đàn ông cất lời cũng như lòng cậu đang tự hỏi. Rốt cuộc là cậu muốn đi đâu? Sau một hồi im lặng, cậu hít một hơi thật sâu:
- Cho con đến nhà hàng Victo
Chỉ còn nơi đó thôi, nơi mà cậu thuộc về. Cậu mệt mỏi kéo vali thẳng về phòng làm việc của mình mà ngã lưng xuống sofa. Chưa kịp dọn dẹp đống suy nghĩ kia thì đã có điện thoại gọi đến, liếc mắt sang thì chẳng ai khác ngoài Phó Bắc Đình. Cậu cũng mở điện thoại lên nghe nhưng để sát vào tai:
Em bé của chú dậy đi làm thôi nào! ®Em có cuộc họp, gọi chú sauCậu nói ngắn gọn thế rồi liền tắt máy của người đàn ông kia. Cậu đặt tay lên trán, nhìn trần nhà ở trước mặt ấy mà không khỏi thở dài:
- Ở bên cạnh người khác nhưng vẫn không quên ngọt ngào với mình... trong lòng chú ấy vẫn còn mình mà... •
Cậu cứ thế mà chìm vào thế giới của riêng mình, đến giờ vẫn xuống ăn cơm. Dịch Hàm đến hỏi thì cậu cũng chỉ đáp qua loa vài lời rồi lại quay về phòng làm việc của mình. Cậu đã tắt tất cả các cuộc gọi từ người đàn ông ấy và gửi lại mỗi tin nhắn:
Em bận, xong việc sẽ gọi lại
Cứ thế mà màn đêm đã nuốt chửng đi ánh sáng dịu dàng, cậu vẫn thế vẫn nắm ở cái sofa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605376/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.