Người đó mà cậu nhắc đến là người đàn ông đấy sao? Anh chỉ gật đầu, một tay giữ điện thoại một tay bấu chặt vào đùi:
- Chú ngước mặt lên nhìn em đi, không nhớ em sao? Nhanh lên nào!
Khuôn mặt kia cũng dần ngước lên, cậu lúc này mới hoảng hồn khi thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng với vẻ mặt mệt mỏi ấy:
- Chú... chú... không phải như chú nghĩ đâu. Người chú nói chuyện điện thoại là cha em đó - Quay mặt đi - cha ơi lại cứu con, con rễ ba sắp không cần con rồi
Một người đàn ông mặt tạp dề nhanh chóng đi đến phía sau cậu, Phó Bắc Đình nhìn thấy liền nhận ra chính là người cha năm xưa anh đã thấy. Vẻ mặt ấy liền trở nên tươi rói:
Do thằng nhóc con này vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ, ba thấy nó mệt quá nên mới nghe điện thoại. Con đừng hiểu lầm con ba nha! Nó thương con lắm vừa biết con gọi tới đã tắt máy thì liền lo sốt vó hết...Được rồi ba... con đói rồi....Nhạc Tranh cũng không làm phiền hai đứa nhỏ nói chuyện nữa mà quay vào bếp. Anh bên này cũng bật cười, gương mặt cũng trở nên có sức sống hơn:
Còn chưa kịp để chú chào baBa ơi... - Nhạc Ninh đưa điện thoại lên cao hướng về bếp - Chồng con nói chào ba @Rồi, rồi không cần để ý nhiều tiểu tiết vậy đâuAnh bị dáng vẻ này của cậu chọc cho cười mà, cậu lại kéo điện thoại đến gần tay đưa lên như muốn chạm vào khuôn mặt bên kia:
Chú cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605375/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.