Đến tối mỗi người nằm một bên giường, không ai nói với ai một câu nào. Cái áo thun đen trên người lại phản chủ mà lại trượt lên trên để lộ ra phần eo thon với nước da trắng mịn.
Anh liếc nhìn thì liền chỉ muốn ôm lấy cái eo đó, tay đưa ra rồi cũng rụt lại nhưng đâu ngờ cậu lại quay sang sà vào vòng tay đầy hơi ấm kia. Phó Bắc Đình khi này vui hơn bao giờ mà nhẹ nhàng ôm lấy cái eo thon lẫn cơ thể nhỏ bé kia.
Đến lúc thức giấc thì người đàn ông đã không thấy cục bột mềm nữa. Tay đang để trên giường cũng tê cứng, anh nhìn qua cánh tay mà khẽ mỉm cười:
- Lợi dụng tôi xong thì em liền bỏ đi. Tên nhóc con này thật tệ
Còn Nhạc Ninh khi này đã vội vàng chạy tới chỗ làm thêm. Cậu làm phục vụ nhà hàng Mun, ngày ngày phải làm đủ thứ công việc đầy cực nhọc nhưng lương lại chỉ ít ỏi. Vì thế sáng cậu làm phục vụ, chiều bưng bê hàng ở nhà kho và tối lại phục vụ ở quán bar.
Chỉ vừa mới sáng sớm cả người cậu lại khó chịu, bụng cứ đau âm ỉ, mặt mũi lại nhợt nhạt. Hôm nay vậy mà có khách hàng lớn nên mọi người cứ chạy tới chạy lui không ngừng.
- Thằng kia làm nhanh lên!
Tiếng quản lý quát tháo làm cậu giật mình mà trượt chân ngã. Điều đó càng làm chị quản lý khó chịu mà đi đến nhéo cánh tay cậu:
- Không làm được thì nghỉ đi, thứ vô dụng!
Dù có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605343/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.