Cuối cùng hai người họ lại đi đăng ký kết hôn chớp nhoáng. Cậu ngồi trong xe cầm tờ giấy đăng ký kết hôn mà vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Vậy là mình đã có chồng sao? Kết hôn trống vắng quá rồi.
Nhạc Ninh cứ cầm giấy đăng ký kết hôn mà im lặng, một bàn tay đột nhiên đặt ở eo rồi kéo mạnh cả cơ thể cậu sang gần người đàn ông ngồi bên cạnh:
- Sao lại trầm tư vậy? Em không vui sao?
Hành động và cái cách thay đổi xưng hô đột ngột làm cho cậu trai trẻ ngại ngùng không thôi! Cậu cứ thế mà cúi đầu mãi, anh nâng cằm rồi xoay mặt cậu nhìn mình:
- Em ngại hả? Phải tập làm quen đi, chúng ta giờ cũng thành chồng chồng hợp pháp rồi
- Ờ... ờ... em... em... sẽ tập làm quen. Em... chỉ thấy mọi thứ diễn ra quá nhanh nên hơi ngộp...
Anh cũng bỏ tay ra khỏi cằm mà đưa lên xoa đầu chàng trai rồi lại véo cái má mềm như bánh bao ấy. Ánh mắt của anh khi này lại dịu dàng mà ấm áp, cho người khác cảm giác được bảo vệ và che chở đến lạ thường:
- Có tôi đây rồi. Mọi thứ em đều có thể dựa vào bất cứ lúc nào
***
Cửa xe được mở ra, Phó Bắc Đình cùng Nhạc Ninh bước xuống xe. Nơi lộng lẫy, xa hoa trước mặt tuy thật hào nhoáng nhưng cũng không thể làm chàng trai từng làm thiếu gia lóe mắt được.
Anh đi đến gần nắm lấy bàn tay đã toát mồ hôi lạnh ấy. Cậu ngước lên nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605342/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.