Chương trước
Chương sau
Kiếp trước, ta đã vì không quen với thức ăn ở đây nên mỗi ngày chỉ có thể ăn trái cây để lấp đầy bụng. Vì thế mà sau một cơn mưa, ta đã đổ bệnh nặng, suýt chút nữa thì không qua khỏi.

May thay, Bạch Xuyên, vị tế sư này, cũng có chút tài nghệ. Hắn đã dùng một loại thuốc đen ngòm ngâm trong nước cho ta uống và ta đã khỏi bệnh.

Bạch Xuyên nghe ta nói xong, nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi mau ngủ đi.”

Sau đó ta nhắm mắt lại, vì thực sự quá mệt mỏi, ta rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Khi ta mở mắt ra lần nữa, bầu trời đã tối hẳn.

Ta giật mình ngồi bật dậy từ giường đá.


“Hân Hân, ngươi tỉnh rồi à? Đói bụng không? Dậy ăn chút gì đi,”

Giọng nói trầm thấp của Bạch Xuyên vang lên bên tai ta.

Ta khẽ vuốt bụng trống rỗng rồi rời giường bước xuống.

Trên bàn gỗ trong phòng, đã có sẵn hai bát đá. Một bát đựng canh thịt, một bát đựng các loại quả không rõ tên.

“Ngươi đã ăn chưa?”


Ta ngồi xuống trước bàn gỗ hỏi.

Bạch Xuyên “ừm” một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt ta. Trong đôi mắt lóe lên sự khao khát, rõ ràng và mãnh liệt.

“Ta đã ăn rồi, ngươi mau ăn đi.”

“Được rồi,” ta siết chặt chiếc muỗng trong tay. Biết rằng đêm nay hắn sẽ không để ta yên.

Ta nhấp từng ngụm nhỏ canh thịt. Quả thật, Bạch Xuyên giỏi việc hơn Lang nhân nhiều.


Ta chỉ nhắc một câu, hắn đã cắt thịt thành những sợi nhỏ, hầm mềm nhừ. Dù chỉ nêm chút muối nhưng uống vào vẫn rất thơm ngon. Chẳng mấy chốc, ta đã ăn hết nửa bát nhưng vì bát canh này thực sự quá nhiều, phần còn lại ta không thể ăn thêm nữa.

“Ta no rồi,” ta đặt chiếc muỗng xuống.

Bạch Xuyên nhìn thoáng qua bụng ta, như để chắc chắn rằng ta đã thật sự no. Sau đó, ánh mắt hắn rực cháy khi nhìn ta.

“Ta đã chuẩn bị suối nước nóng trên núi, ngươi có thể đi tắm ở đó.”

Nghe vậy, ta không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ gần chỗ Bạch Xuyên lại có suối nước nóng,


Vậy thì sau này không cần lo lắng về việc tắm rửa nữa. Thú nhân thường sống vất vả, việc tắm rửa cũng chỉ là ra sông mà tắm.Nhưng ta thì không dám.

Khi Bạch Xuyên bưng bát đá đi ra ngoài, ta liền mượn ánh sáng lờ mờ, đii về phía mà hắn đã chỉ.

Sương mù bốc lên, ta cởi bỏ y phục trên người và bước vào nước.

Chưa kịp tắm xong, Bạch Xuyên đã cầm đuốc bước vào. Cắm đuốc lên tường xong, hắn từng bước tiến lại gần ta. Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt cơ thể ta.

Ta không khỏi run rẩy.

Thân hình của Lang nhân không thể sánh với sự mạnh mẽ của Bạch Xuyên. Kiếp trước ta đã chịu khổ biết bao, tưởng như mất nửa mạng sống.

Còn Bạch Xuyên, chỉ e là ta sẽ chết trên giường mất.

Khi ta còn đang lo lắng không yên. Bạch Xuyên đã bá đạo, mạnh mẽ ôm chặt lấy ta vào lòng. Nhiệt độ cơ thể hắn, còn nóng hơn cả nước suối khiến toàn thân ta mềm nhũn không thể cử động.

“Bạch Xuyên, ta sợ…”

Ta không kìm được, siết chặt cánh tay của Bạch Xuyên, căng thẳng và yếu ớt. Cơ thể Bạch Xuyên chợt khựng lại, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sâu thẳm khi nhìn ta.


“Đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi tổn thương.”

Ta đương nhiên biết hắn sẽ không làm ta tổn thương. Đối với thú nhân, việc giao phối là điều vô cùng quý giá. Trong hoàn cảnh bình thường, không có thú nhân nam nào lại nỡ làm tổn thương nữ nhân của mình. Nhưng nếu liên quan đến việc sinh con, thì chưa chắc.

Ví dụ như Lang nhân, sau khi đưa ta về. Để ta nhanh chóng mang thai con của hắn, hắn gần như mỗi đêm đều khiến ta sống dở chết dở.

Ta là con người còn hắn là thú nhân với cơ thể mạnh mẽ hơn ta gấp nhiều lần. Làm sao ta có thể chịu đựng nổi?

Việc đó chỉ khiến ta cảm thấy sống không bằng chết. Nếu không phải sau này ta đã chứng tỏ được giá trị của mình, thì có lẽ chỉ đến khi mang thai ta mới được giải thoát.

“Ta biết ngươi sẽ không làm ta tổn thương, nhưng… nhưng ngươi quá to lớn…”

Ta đỏ mặt, cắn răng nói.

Bạch Xuyên cao ít nhất cũng phải hai mét ba tư, kích thước của chúng ta căn bản không hề tương xứng. Hắn ôm ta chẳng khác nào ôm một con búp bê lớn. Bạch Xuyên sững người một chút, sau đó cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu ta.

“Đừng lo lắng, ta có bí dược sẽ không để ngươi bị tổn thương đâu.”

Nghe vậy, ta không khỏi ngạc nhiên, nhìn về phía hắn.


“Thật sao?” Bạch Xuyên khẳng định, gật đầu: “Tất nhiên, nếu không tin, ngươi có thể thử.”

Ta do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Để đạt được mục tiêu của mình, việc xây dựng mối quan hệ tốt với Bạch Xuyên là điều cần thiết. Hơn nữa, hắn là tế sư, biết đâu hắn thực sự có bí dược.

Thực tế đã chứng minh, Bạch Xuyên không hề lừa ta. Cuối cùng, ta mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, trời đã sáng hẳn.

“Hân Hân, ngươi tỉnh rồi, còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Bạch Xuyên tay cầm bát cháo trắng, đưa đến miệng ta muốn đút.

Ta có chút ngượng ngùng. Thế nhưng thân thể ta, quả thực chẳng còn chút sức lực nào để xuống giường. Chỉ đành nửa nằm nửa ngồi trên giường để Bạch Xuyên đút ăn.

Ánh mắt Bạch Xuyên nhìn ta càng lúc càng chuyên chú.

Sau khi ăn sáng xong, hắn lại ôm ta ra suối nước nóng ngâm thêm một lúc.

“Hân Hân, buổi chiều ta phải đi tuần tra ở núi sau. Ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi ta trở về,” Bạch Xuyên dịu dàng nói.


Ta khẽ gật đầu. Dù ta cũng rất muốn cùng Bạch Xuyên ra núi sau dạo một vòng, nhưng hôm nay thật sự ta chẳng còn chút tinh thần nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.