Kiếp trước, ta đã vì không quen với thức ăn ở đây nên mỗi ngày chỉ có thể ăn trái cây để lấp đầy bụng. Vì thế mà sau một cơn mưa, ta đã đổ bệnh nặng, suýt chút nữa thì không qua khỏi.
May thay, Bạch Xuyên, vị tế sư này, cũng có chút tài nghệ. Hắn đã dùng một loại thuốc đen ngòm ngâm trong nước cho ta uống và ta đã khỏi bệnh.
Bạch Xuyên nghe ta nói xong, nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi mau ngủ đi.”
Sau đó ta nhắm mắt lại, vì thực sự quá mệt mỏi, ta rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Khi ta mở mắt ra lần nữa, bầu trời đã tối hẳn.
Ta giật mình ngồi bật dậy từ giường đá.
“Hân Hân, ngươi tỉnh rồi à? Đói bụng không? Dậy ăn chút gì đi,”
Giọng nói trầm thấp của Bạch Xuyên vang lên bên tai ta.
Ta khẽ vuốt bụng trống rỗng rồi rời giường bước xuống.
Trên bàn gỗ trong phòng, đã có sẵn hai bát đá. Một bát đựng canh thịt, một bát đựng các loại quả không rõ tên.
“Ngươi đã ăn chưa?”
Ta ngồi xuống trước bàn gỗ hỏi.
Bạch Xuyên “ừm” một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt ta. Trong đôi mắt lóe lên sự khao khát, rõ ràng và mãnh liệt.
“Ta đã ăn rồi, ngươi mau ăn đi.”
“Được rồi,” ta siết chặt chiếc muỗng trong tay. Biết rằng đêm nay hắn sẽ không để ta yên.
Ta nhấp từng ngụm nhỏ canh thịt. Quả thật, Bạch Xuyên giỏi việc hơn Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ban-than-lac-vao-bo-lac-thu-nhan/3618437/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.