Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Có món chính rồi, dưới sự chỉ dạy của bà bà, Bảo Nhi lại xào một đĩa măng, tự mình nếm thử trước, mùi vị rất không tệ! Trong lòng âm thầm đắc ý, xem ra, ông trời đối đãi với ta không tệ! Có thiên phú!
Lúc Nhạc Mặc từ cửa hông vội vàng trở về, thấy trên gác xép không có một bóng người, lập tức có chút tức giận, cầm quả mơ mua về trong tay ném tới bàn thấp, xoay người xuống lầu. Nữ nhân này, vẫn không thể thành thật hai ngày, lại chạy ra ngoài rồi. Vừa nghĩ tới mấy nam nhân như hổ rình mồi kia, trong lòng giống như bị tảng đá đè ép, rất bực bội.
Đi xuống lầu, vừa định xoay người đi tìm, thì thấy bóng dáng xinh đẹp kia bưng khay, khéo léo cười tươi đi đến. Lửa giận trong lòng tan thành mây khói trước nụ cười kia. Không nhịn được nâng đuôi mắt lên, bên môi khẽ gợn sóng lăn tăn. Bé con nhà mình, rốt cuộc có một ngày ngoan ngoãn, thật cảm động!
Nhạc Mặc cũng không biết mình bị làm sao, trước kia một mực dung túng, nhưng bây giờ lại càng ngày càng muốn nắm chặt nàng, một khắc cũng không muốn rời khỏi người. Chỉ có điều, chỉ có thể ngẫm lại thôi, trong lòng hắn rất rõ ràng, Bảo Nhi ghét nhất bị trói buộc, nàng thích tự do. Nếu hắn yêu nàng, nên cho nàng thứ nàng muốn, mà không phải áp đặt tư tưởng của mình lên cho nàng.
Nhìn bé con gần trong gang tấc, cười như gió xuân một tiếng, phong hoa tuyệt đại!
Yêu nghiệt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-sung-tieu-phu-dien-vien/1159215/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.