(*) Nghĩa đen: Ngoài cửa vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim sẻ được. Nghĩa bóng: Nói về cửa nhà cực vắng vẻ, không có khách khứa tới thăm. Trong Lãm Nguyệt Các của Lãm Nguyệt Lâu, tiếng đàn lượn lờ, quấn quanh cột nhà không dứt. Sau màn lụa kia một bóng dáng như cành liễu thấp thoáng ẩn hiện, cộng thêm nhu tình uyển chuyển, chọc người thương yêu. Ngón tay như cọng hành, đang tung bay trên dây đàn, vùn vụt như nhạn múa, tuyệt không thể tả. Thiên Danh từ cửa ngầm lên lầu các. Nghe tiếng bước chân kia, tiếng đàn đột nhiên luyến thoắng, tựa như nước sông cuồn cuộn bị chận đường kia, trầm âm thấu lòng người. "Nguyệt Nương, công tử căn dặn, tất cả công việc của Lãm Nguyệt Lâu, toàn bộ giao cho Nhạc phu nhân của Phượng Y Các quyết định. Ngươi an bài thật kỹ một chút nhé!" , giọng nói của Thiên Danh nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì, nói xong, xoay người muốn đi. Người sau màn lụa nhịn không được đứng lên, "Công tử…" giọng nói trong trẻo êm tai, nếu nghe kỹ thì có thể nhận ra trong giọng nói đó có ẩn chứa lo lắng. Thiên Danh dừng bước lại, khẽ xoay đầu nói: "Công tử không có việc gì, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi. Chuyện Nam Cương bên kia, ngươi chú ý nhiều một chút." "Vâng" , sau màn lụa có chút thư thái đáp một tiếng. Lúc Tiểu Khang Tử tới thông báo, Bảo Nhi đang cầm quả mơ, xem sổ sách. Nhạc đại mỹ nam đang nhàn nhã bưng cái ly, gạt cuống trà, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người tới một cái. Cái nhìn kia thật nghiêm khắc, chân Tiểu Khang Tử lập tức mềm nhũng, có chút không biết làm sao đứng nghiêm một bên, cố gắng chọn từ thuật lại. Bảo Nhi nghe xong, lông mày lập tức nhếch lên, trong mắt lóe sáng. Không ngờ Thượng Quan Dực tiếp lực như thế! Cái này cũng đỡ cho nàng tốn hơi sức. Hưng phấn đứng lên, cong môi nói: "Đi xem một chút." Mắt phượng Nhạc Mặc hơi trầm xuống, ném quyển sách trên tay xuống, nửa nằm xuống. Bảo Nhi đã đi đến cửa cầu thang, lúc này mới nhớ tới quên xin phép đại gia kia một chút, vội vàng vòng trở lại. Lấy lòng đứng ở bên cạnh ghế dựa kia, úp sấp đầu nói: "Tướng công, ta đi hậu viện, một lát sẽ trở lại." Thấy đại gia kia không có phản ứng đặc biệt gì, bĩu môi, giẫm chân rời đi. Lúc Bảo Nhi đến hậu viện, Đào ma ma kia đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Thấy Bảo Nhi tới, liền vội vàng đứng lên. Bảo Nhi cười nhạt ra hiệu người ngồi xuống nói chuyện, căn dặn Đỗ Quyên bên cạnh châm trà cho người ta. Đào ma ma ngược lại có chút không giống thường ngày, mặt mày có chút trang trọng hơn, không tùy tiện giống thường ngày. Bảo Nhi khẽ che giấu con ngươi, trong lòng cũng có chút suy tính. Xem ra, Lãm Nguyệt Lâu này không có đơn giản như ngoài mặt vậy. Xem từ phản ứng của Đào ma ma, nhất định là có người căn dặn. Nếu nàng đoán không lầm, người nọ chính là Thượng Quan Dực. Hai ngày nay nàng còn nghĩ, vốn muốn đi thăm dò Thượng Quan Dực thử, lần này ngược lại bớt việc, người ta tự đứng ra rồi. Trong đôi mắt sáng trong suốt, làm cho người ta dò không ra bất kỳ tâm tình gì. "Bà chủ Nhạc, hôm nay ta tới chính là muốn hỏi một chút, có chỗ nào Lãm Nguyệt Lâu chúng ta có thể giúp được không. Phượng Y Các gặp phải trở ngại như vậy đều là vì Lãm Nguyệt Lâu chúng ta, chúng ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ, hi vọng có thể đền bù thua thiệt của chúng ta." Đào ma ma nhíu chân mày, trong lời nói chứa vẻ cung kính lễ độ. Bảo Nhi nhếch nhẹ khóe môi, ấm giọng nói, "Bà chủ Đào nói quá lời. Đây là Phượng Y Các chúng ta tự mình tạo thành, không có liên quan gì đến Lãm Nguyệt Lâu, bà chủ Đào không cần như thế." Thấy Đào ma ma trầm ngâm, nhíu mày, nói tiếp, "Chỉ là, Phượng Y Các bây giờ đúng thật là cần Lãm Nguyệt Lâu giúp một tay, mới có thể vượt qua tai họa này." Ngước mắt lên nhìn gương mặt trầm ngâm kia, trịnh trọng nói. "Lãm Nguyệt Lâu chắc chắn toàn lực tương trợ." Đào ma ma đứng dậy cung kính lên tiếng. Bảo Nhi khẽ híp mắt hạnh, đáy mắt xẹt qua vẻ nghĩ ngợi. Khôi phục lại cười nhạt bảo người ngồi xuống. Không ngờ một bà chủ lầu hoa có thể thoáng cái trịnh trọng như thế, vậy thường ngày đeo mặt nạ thật đúng là dầy nhỉ! Thượng Quan Dực, ngươi cũng như thế sao? Bảo Nhi dặn dò Đào ma ma một vài chuyện, Đào ma ma nhất nhất đáp lại. Sau khi Đỗ Quyên tiễn người đi rồi, trở về phòng. Thấy Bảo Nhi cau mày, nhìn ly sứ kia, vội vươn tay bưng lấy, muốn đổi một ly nóng cho nàng. "Không sao, " Bảo Nhi đỡ lấy cái tay kia, đứng thẳng lên, nhìn nàng nói, "Bên Phố Hoa Thương kia ngươi đi nói với Đông Tử, tất cả theo kế hoạch làm việc, những chuyện khác tạm thời bỏ sang một bên." "Vâng" , Đỗ Quyên đáp lời, ngẩng đầu lên không che giấu được ân cần nói, "Người cần gì phải làm cho mình mệt như vậy…" còn muốn nói tiếp gì đó, rồi lại không biết làm sao mở miệng. Bảo Nhi cong mắt lên, cười đi tới, kéo tay của nàng nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, trong lòng ta biết rõ." Bĩu cái miệng nhỏ nhắn lên lại nói, "Mấy ngày nay đều là ngươi chạy tới chạy lui, ta cũng không làm gì cả. Ngươi cũng không cần nhọc lòng vì ta!" Đôi mắt lóe sáng, làm nũng. Mặt Đỗ Quyên cũng không kéo căng nữa, sầu lo trong đáy mắt tản ra, nhẹ giọng nói, "Vậy nô tỳ đi." "Ừ, đi đi, trên đường cẩn thận một chút." Bảo Nhi ngưng mi, dặn dò. "Vâng, yên tâm đi ạ!" Nhìn Đỗ Quyên từ cửa sau đi ra ngoài, Bảo Nhi lại trở về Đông viện. Cũng không gấp gáp lên lầu, đi sân sau xem hai tên kia. Tiểu Đậu Tử liếc thấy bóng dáng kia, lập tức từ trong ổ chui ra, nhào lên trên người Bảo Nhi. Bảo Nhi nhìn cơ thể cường tráng kia, mắt mở thật to, có chút lo lắng thân thể của mình có thể tiếp được nổi hay không. Vừa định đưa tay cản, Tiểu Đậu Tử gầm nhẹ một tiếng, thu lại vó trước, có chút ai oán kêu hai tiếng. Bảo Nhi thấy có cái gì đó không đúng, vội ngồi xổm người xuống, vừa định xoa cái đầu kia, liền bị người phía sau kéo lên, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt kia nói: "Nó không có sao, chỉ là cho nó chút giáo huấn." Trong hai con mắt tròn vo của Tiểu Đậu Tử ngân ngấn một tầng hơi nước, đầu lưỡi không ngừng liếm móng chân trước, lại ai oán rống lên hai tiếng. "Chàng đánh nó hả ?" Bảo Nhi lập tức cau mày lại, lúc này mới chú ý tới cục tuyết tròn vo nho nhỏ bên cạnh Đậu Đậu kia. Đẩy nam nhân kia ra, ngồi xổm người xuống kiểm tra chân trước bị nện đó. Nhạc Mặc vẻ mặt âm trầm đứng ở bên cạnh, mắt phượng chứa đựng vẻ ngoan lệ, liếc về phía con chó đực cực kỳ chướng mắt kia. Con chó này thật đúng là thành tinh, thế mà biết giả bộ đau! Hắn dùng mấy phần lực đạo, trong lòng vẫn có tính toán. Khẽ nâng cằm lên, liếc xéo con vật xấu xí kia. Trái lại Đậu Đậu thật là thông minh, nhận được ánh sáng lạnh kia, lập tức đàng hoàng bò dậy, không ngừng ngoắt ngoắt cái đuôi. Lúc này Bảo Nhi mới yên tâm, quay đầu lại hung hăng liếc nam nhân kia một cái. "Đậu Tử, ngoan nhé, ma ma sẽ báo thù cho con." Xoa cái đầu lông xù kia, lẩm bẩm. Nhạc Mặc nghe xong lập tức sa sầm nét mặt, càng nhìn con vật xấu xí kia càng thấy chướng mắt, xoay người ra khỏi sân sau. Bảo Nhi chơi cùng với hai tên nhóc kia một hồi, lấy lớp bông vải trong ổ kia ra, đổi lại cái mới. Hai con vui vẻ xoay vòng trong cái ổ kia, cho đến khi đè bẹp mấy sợi bông mới xuống mới dừng tay. Bảo Nhi cong mắt quan sát, khóe miệng cười khẽ. Hai tên nhóc này, thật là đáng yêu! Bởi vì hành động vừa rồi của Nhạc Mặc chạm đến ranh giới tức giận của Bảo Nhi nghiêm trọng, vì vậy, ngay cả lầu các Bảo Nhi cũng không về, trực tiếp đi tới tiểu sạp ở hậu đường. Nàng tức giận, nam nhân kia quá nhẫn tâm, vậy mà lấy cầu tuyết đánh Đậu Đậu. Chuyện khác có thể không sao cả, nhưng liên quan đến Đậu Đậu và Tiểu Bạch, thì tuyệt đối không thể. Nhạc Mặc trở về lầu các một hồi lâu, vốn trông chờ nữ nhân kia trở về dụ dỗ hắn, cái này hay rồi, chờ cả buổi cũng không thấy một bóng dáng. Không nhịn được từ cửa sổ phía sau nhìn ra sân sau xem thử, cũng không thấy người. Lông mi dài không tự chủ cụp xuống, trong mắt thoáng qua vẻ không vui. Người lại chạy ra ngoài rồi? Lại kiên trì ngây ngốc ở trên lầu một hồi, cuốn sách bên cạnh bị cầm lên buông xuống thật nhiều lần. Lần cuối cùng, cuốn sách đáng thương kia bị ném thẳng đến góc tường. Người nọ cũng không kềm chế được nữa, lạnh lùng đứng dậy, xuống lầu. Bảo Nhi thảnh thơi xem một quyển tiểu thuyết, quên mất chuyện mới vừa rồi kia. Nhạc Mặc tìm một vòng, lúc đến hậu đường thì thấy nữ nhân kia đang nhàn nhả xem sách! Bực bội trong lồng ngực trào lên, vén bức rèm che kia lên, bực tức ngồi xuống đối diện tiểu sạp kia. Bảo Nhi lạnh nhạt liếc một cái, rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem sách kia. Thấy một chỗ buồn cười, không nhịn được bật cười lên. Nhạc Mặc mím chặt môi mỏng, trong mắt phượng đè nén đầy lửa giận. Giơ tay xách bình nước trên ấm lò bên cạnh lên, rót cho mình ly nước, làm như không chịu nổi, ngửa đầu uống hết. Chỉ là, có vẻ như nước trà kia quá nóng, thuận tay ném cái ly kia đi, duỗi đầu lưỡi ra. Nhìn bộ dạng buồn cười kia, khóe miệng Bảo Nhi giương lên thật cao, nhưng mà nhìn đôi môi đỏ mọng cùng đầu lưỡi đó đúng thật phỏng không nhẹ, vội ném quyển tiểu thuyết kia đi. Đứng dậy chạy đến trước mặt nam nhân đó, cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra. Nhạc Mặc khẽ híp mí mắt, mặc cho nàng kiểm tra, chỉ là dưới sự đụng chạm đó, không nhịn được rít một tiếng. Bảo Nhi nhướng mày, liếc gương mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ kia, nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi đỏ mọng đó. Cơ hội như vậy, sao Nhạc Mặc có thể bỏ qua. Cánh tay dài vòng qua, liền ôm người lên trên đùi. Bàn tay giữ cái đầu kia lại, mê đắm quấn quít. Cho đến khi hai người đều có chút thở dốc, mới luyến tiếc buông ra. "Còn đau không?" Bảo Nhi đưa tay khẽ vuốt ve đôi môi kia, dịu dàng hỏi. Aiz, gần đây nam nhân này luôn thích cáu kỉnh vô duyên vô cớ. Nếu không phải vẫn luôn ở chung một chỗ, có thể nàng thật sự cho rằng nam nhân nhà mình bị đánh tráo. Ngươi nói xem bộ dạng dịu dàng êm ái trước kia đi đâu rồi, hiện tại không chỉ không quan tâm nàng, còn thỉnh thoảng phát ra chút tính tình. Giống như trẻ con, còn phải dụ dỗ, còn phải cưng chiều. Điều này rõ ràng trái ngược? Nhạc Mặc buông mí mắt xuống, nhẹ giọng đáp, "Ừhm." Bảo Nhi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn mắt phượng cực kỳ lười nhác kia, nhẹ giọng nói, "Duỗi đầu lưỡi ra, ta xem một chút." Nhạc Mặc thành thật phối hợp, duỗi đầu lưỡi hơi đỏ kia ra. Bảo Nhi phồng miệng lên, thổi thổi. Trong mắt phượng thoáng qua vẻ đùa giỡn, đuôi mắt khẽ nhướng lên không thể nhận ra, khóe môi khẽ nhếch lên. Được chăm sóc thì ra thật thích ý như vậy, nhìn bộ dạng khẩn trương kia thật đúng là vô cùng thỏa ý! Tâm lạnh nhạt của mỗ nam, gợn sóng không dứt, như xuân thủy được hoa rơi khuấy động, vị ngọt như cỏ dại lan tràn. "Đừng bị phồng nước lên mới được, " mỗ nữ lẩm bẩm, đôi mắt sáng như ánh sao phủ đầy lo lắng. Mỗ nam xoay đầu, hơi nhíu mày, nhìn có vẻ như đau không dứt. Kì thực, trong nội tâm đã hạnh phúc như ngồi trên đám mây rồi. Không khỏi âm thầm cảm thán, tiểu nữ nhân của mình đúng thật là trưởng thành rồi! Mấy ngày nay trước cửa Phượng Y Các có thể giăng lưới bắt chim, buôn bán xuống dốc không phanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]