Nhạc Mặc dựa vào giường nhỏ, suy nghĩ trở về mười tám năm trước. Một lần tình cờ, cha trở về sớm, đi học đường thăm hắn, dẫn hắn đi ăn cơm trưa, còn dặn dò một phen. Trước khi đi, tiên sinh đưa cha đến cửa viện, mình vội vàng mang tẩu hút thuốc cha bỏ quên trên bàn sách ra cho cha, lại nghe được một cuộc nói chuyện rất là khiếp sợ.
"Nhạc Thiết Đầu, cám ơn ông đã thương yêu Hiên Nhi như vậy, ta thay cha nương của nó cám ơn ông!"
"Bây giờ nó là con của ta, cực khổ mệt mỏi mấy nữa ta cũng sẽ nuôi nó thi lấy công danh, tiên sinh không cần lo lắng, ta chính là cha nó."
……
Từ đó trở đi, hắn đã biết, hắn không phải là con của Nhạc Thiết Đầu và Nhạc Lão Bà Tử, chỉ là, hình như trong thôn cũng không có người biết rõ sự tình. Người ta cũng chưa bao giờ đàm luận qua. Cái này giống như là bí mật giữa tiên sinh và Nhạc Thiết Đầu, ngay cả Nhạc Lão Bà Tử cũng không biết chuyện.
Từ trong miệng người khác, hắn hỏi thăm được vài chuyện lẻ tẻ, lúc Nhạc Lão Bà Tử sinh tiểu nhi tử khó sinh, lúc đứa bé sinh ra chỉ có hơi thở yếu ớt. Nhạc Thiết Đầu ôm con đi tìm đại phu thôn lân cận, cách hai ngày mới trở về. Nói là đứa bé được cứu sống, nhưng không thể gặp ánh sáng, phải ở trong chăn, che chắn một khoảng thời gian.
Sau đó, lúc đầy tháng, tất cả mọi người rất kinh ngạc, không ngờ Nhạc Lão Bà Tử và Nhạc Thiết Đầu có thể sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-sung-tieu-phu-dien-vien/1159214/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.