Chỉ là sau khi ánh mắt sít chặt nhìn tới, mới phát hiện người tiến vào không phải là nàng, thần thái trong đôi mắt dường như bị tách ra, suy sụp chán nản. Gió lạnh thổi làm rối mái tóc đen tuôn rơi, xoay lưng mang theo một trận băng hàn, trở về phòng.
"Thượng Quan Dực, ta tới rồi!" , Lý Tuyết Diên ôm đồ bảo bối trong ngực, vui vẻ chạy ào vào trong nhà, lại thấy Thượng Quan Dực đang nằm trên giường nghỉ ngơi, vội thả nhẹ bước chân, rón rén ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, chống cằm, mắt tỏa ra trái tim màu hồng nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ kia.
Ánh mắt đó thật nóng bỏng, Thượng Quan Dực bỗng cảm thấy cả người rất không thoải mái, chợt mở mắt ra ngồi dậy. Lý Tuyết Diên khiếp sợ, suýt nữa từ trên ghế té xuống, vội ổn định thân thể, vẻ mặt vui vẻ nói, "Chàng tỉnh rồi!"
Vừa định tiến lên liền bị ánh mắt lạnh lẽo kia của Thượng Quan Dực trấn áp, Lý Tuyết Diên có chút không biết làm sao, bá đạo cùng cay cú thường ngày biến mất vô ảnh vô tung. Sững sờ cầm đồ trong tay đưa tới, lại chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, cái hũ được gói trong lớp vải lụa kia vỡ vụn đầy đất, nước canh bên trong tràn ra ngoài, khói lờ mờ bốc lên có chút chói mắt.
Vẻ mặt Thượng Quan Dực không tự chủ buông lỏng một chút, trong mắt xẹt qua vẻ áy náy không thể nhìn thấy, đôi môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng không nói gì, quay đầu lại, hơi khép hai mắt.
Lý Tuyết Diên chết lặng một hồi lâu, vành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-sung-tieu-phu-dien-vien/1159213/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.