Dưới trạng thái thần kỳ đó, Đường Kính Chi bất giác ngâm ra bài thơ (Vọng Lư Sơn bộc bố) của Tiên thơ Lý Bạch, bài thơ vừa ngâm ra, lập tức khiếntất cả những người đứng sau lưng chấn kinh, bài thơ vang vang trôi chảy, câu chữ ý cảnh xâu xa như thế, bọn họ chưa bao giờ được nghe qua.
Sương Nhi là tài nữ có chút danh tiếng là người chấn động nhất, trước kianghe Đường lão thái quân tuyên bố ra ngoài, muốn cưới tiểu thiếp choĐường Kính Chi để xung hỉ, nàng bất chấp cha mẹ phản đối, một đi khôngquay đầu lại, gả mình vào Đường phủ, hành động nàng vào thời đó đủ thấymối tình si này khác cốt ghi lòng thế nào.
Ông trời không phụnàng, Đường Kính Chi thấy nàng thâm tình như thế, hết sức cảm động,thường bỏ thời gian ra trò chuyện với nàng, mà chủ đề đa phần là thi catừ phú, khúc nghệ cầm kỳ.
Nhưng từ khi gả vào Đường gia cho tới nay,Đường Kính Chi mặc dù đối xử với nàng rất tốt, nhưng giữ đúng lời thề,chưa từng làm nửa câu thơ nào, đó luôn là nuối tiếc trong lòng nàng,nuối tiếc vì chưa một lần được chính miệng nghe thấy Đường tài tử ngâmthơ.
"Nhật chiếu hương lô sanh tử yên, diêu khán bộc bố quải tiền xuyên... " Sương Nhi miệng nhẩm lại bài thơ, gót sét nhẹ bước, trướcánh mắt của bao người, chẳng hề bận tâm, ngây ngất ôm nhẹ lấy một cánhtay của Đường Kính Chi, Đường Kính Chi tỉnh lại, quay sang nhìn thấy đôi mắt đẹp tràn ngập sùng bái.
"Ặc thế này là ăn trộm thành quả của cổ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2246619/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.