Không ai biết rằng cách đó không xa, có hai đôi mắt nhìn về phía đoàn ngườiĐường phủ, trong đó một vị hòa thượng già hướng về phía tây thi lễ, lẩmbẩm nói:
- A di đà phật, lão mũi trâu ngươi nói đúng mất rồi, lão nạp phải niệm cho vị tri giao hảo hữu này của chúng Vãng Sinh Chú một ngàymột đêm vậy.
Vãng Sinh Chi là kinh văn giành cho người chết, cầu chúc vong hồn sớm tới tỉnh thổ cực lạc.
Bên cạnh có ông ta có người dáng thanh thanh mặc đạo bào tím buông tiếng thở dài:
- Ài, lão trọc già, bỏ đi đừng cố chấp, người đời gọi chúng ta là thầntiên, nhưng dựa vào chút đạo hạnh nhỏ nhoi của chúng ta sao tham thấuđược thiên cơ. Chỉ biết y dạ sáng lòng trong không phải hạng tà ác là đủ rồi ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tri Đông băng bó vết thương cho Lâm Úc Hương xong thì phía bên kia đámthích khách đã bị giết sạch, mùi máu tay theo gió thổi tới, làm ba cônương rùng mình, Lâm Úc Hương khi đi khám bệnh cũng thấy người chết rồi, nhưng sao so được với cảnh đẫm máu trước mắt.
Tên thích kháchnào tốt số cũng có năm sáu vết chém trên người, đa phần trong chiến đấubị mất chân mất tay, mất đầu lòi ruột, trông hết sức ghê sợ.
Nhất là tên thủ lĩnh phóng phi đao ra bị băm thành từng mảnh vụn, không cònphân biệt nổi phần vào vào phần nào nữa, máu thịt nội tạng thành một đấu bầy nhầy hỗn loạn, cả nam nhân nhìn thấy cũng buồn nôn, nói gì tới banữ tử yếu mềm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2246618/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.