Chương trước
Chương sau
Trần Hương Hương có thể cam tâm tình nguyện sao?
- Tiểu muội, em nghe lời anh đi, không nên đi theo.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Mấy ngày tới, không nên đi trường học, ở lại Trần gia đại viện, ở đâu cũng không được đi.
- A, vậy được rồi.
Trần Hương Hương rất không tình nguyện nhẹ gật đầu, nàng có thể nhìn ra, có chuyện gì Trần Thanh Đế chưa nói cho nàng.
- Đại ca, anh cẩn thận một chút.
Trần Hương Hương đã ý thức được, chuyến đi này rất không an toàn. Bằng không thì Trần Thanh Đế sẽ không không cho nàng đi.
- Chỉ cần em nghe lời, anh sẽ không có việc gì.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, kéo tay Võ Nghệ, nói:
- Bây giờ chúng ta đi, biết rõ bệnh viện ở đâu không?
- Ân, em biết rõ.
Võ Nghệ khóc như mưa, lo lắng không thôi. Căn bản cũng không có phát hiện phản ứng của Trần Thanh Đế.
Nhìn Trần Thanh Đế lái xe chở Võ Nghệ ly khai, Trần Hương Hương trở lại phòng, thu thập thoáng một phát, rửa mặt, gọi bảo tiêu chở tới Trần gia đại viện.
Trần Hương Hương không muốn Đế thêm phiền toái cho Trần Thanh.
- Nhị thiếu gia, Trần Thanh Đế mang theo một nữ nhân đi ra, đi rất gấp, muốn tiếp tục theo dõi hay không?
Một trung niên nam tử bấm điện thoại cho Lăng Vũ.
- Ân, theo sau, xem hắn muốn làm gì? Nhớ kỹ, nhất định phải coi chừng, ngàn vạn lần đừng cho Trần Thanh Đế phát hiện.
Lăng Vũ trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Thực lực Trần Thanh Đế này, thật không đơn giản.
- Vâng, Nhị thiếu gia.
Trung niên nam tử cúp điện thoại, khởi động xe, cẩn thận theo ở phía sau.
Rất nhanh, một giờ đi qua, trung niên nam tử lại bấm điện thoại của Trần Thanh Đế, nói ra:
- Nhị thiếu gia, Trần Thanh Đế đã đi xa, phương hướng chạy như là đi thành thị khác. Muốn thừa cơ chém giết hắn hay không?
- Không cần.
Lăng Vũ lắc đầu, nói ra:
- Hiện tại để cho các huynh đệ đều rút về, không cần tiếp tục theo dõi. Về phần giết Trần Thanh Đế, không vội, rất nhanh hắn sẽ chết.
Mộc Lâm Sơn là nơi táng thân của Trần Thanh Đế, Lăng Vũ cũng không muốn phức tạp, đánh rắn động cỏ, để cho Trần Thanh Đế đề phòng.
Giết, đương nhiên tốt, nếu giết không được thì sao?
Hơn nữa, Lăng Vũ không tin từ một nơi bí mật gần đó không có người bảo hộ Trần Thanh Đế.
Một khi để cho Trần gia biết rõ, là Dị Năng Dong Binh Đoàn đối phó Trần Thanh Đế, đó cũng không phải là chuyện tình tốt đẹp gì.
Cái này, hiển nhiên không phải Lăng Vũ muốn thấy.
Trần Thanh Đế phải chết, nhưng mà, tuyệt đối không thể có quan hệ gì cùng Dị Năng Dong Binh Đoàn.
Điểm này, lúc Lăng Vũ đi ra, cha của hắn cố ý thông báo mấy lần. Đối mặt Trần gia, nhất định phải chú ý cẩn thận, không thể chủ quan.
Báo thù, đó là nhất định phải báo, nhưng mà, không thể lưu lại bất luận sở hở gì.
- Vâng, Nhị thiếu gia.
Trung niên nam tử cúp điện thoại, lập tức thông tri người theo dõi Trần Thanh Đế khác, để cho bọn hắn nhanh rút lui.
- Trần Thanh Đế mang theo một nữ nhân, vội vàng ly khai, là muốn đi làm gì?
Lăng Vũ cũng không nhận ra, Trần đại thiếu là đi chơi gái.
Hơn nữa, coi như là muốn chơi nữ nhân, có tất yếu chạy xa như vậy sao?
- Điều tra thoáng một phát cho ta, nữ nhân kia là lai lịch gì, cùng Trần Thanh Đế quan hệ như thế nào.
Lăng Vũ nhìn một nam tử bên người, nói ra:
- Càng kỹ càng càng tốt.
Sau nửa giờ, tư liệu có quan hệ tới bối cảnh của Võ Nghệ, bày ở trước mặt Lăng Vũ.
Không thể phủ nhận, Dị Năng Dong Binh Đoàn ở phương diện tình báo, thật là không phản đối, tốc độ điều tra thân phận bối cảnh một người, có thể nói cực nhanh.
Bất quá, đây cũng là có thể lý giải.
Người ta là lính đánh thuê a.
Dong binh quan trọng nhất là cái gì?
Cái kia chính là tình báo.
- Gia gia của Võ Nghệ, là chiến hữu của Trần gia lão gia tử, trên chiến trường có giao tình rất đậm.
Lăng Vũ nhìn tư liệu một lần, thầm nghĩ:
- Bối cảnh rất đơn giản, không có đặc thù gì, Trần Thanh Đế muốn làm gì?
- Ân?
Ánh mắt Lăng Vũ đã rơi vào hàng chữ cuối cùng:
- Bằng hữu tốt nhất của Võ Nghệ, xảy ra tai nạn xe cộ, nhìn như rất nghiêm trọng.
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ Trần Thanh Đế mang theo Võ Nghệ ly khai, là đi thăm bạn tốt của Võ Nghệ?
Lăng Vũ nhíu mày:
- Ở thời khắc mấu chốt này, Trần Thanh Đế vậy mà đi ra, bởi vì một người bình thường? Người này, chỉ là bằng hữu của Võ Nghệ đơn giản vậy sao?
- Ta muốn tư liệu người xảy ra tai nạn xe cộ kia, phải kỹ càng.
Lăng Vũ là một người phi thường cẩn thận, hắn cũng không nhận ra, trong thời điểm mẫn cảm này, Trần Thanh Đế sẽ rời đi.
Trong đó, nhất định là có chuyện tình gì.
Chỉ là Lăng Vũ như thế nào nghĩ tới, Trần đại thiếu là bởi vì không muốn làm cho Võ Nghệ thương tâm, cho nên mới đi.
Bất quá điều này cũng không có thể trách Lăng Vũ.
Hắn trời sinh lòng nghi ngờ rất nặng, hơn nữa chuyện như vậy, hoàn toàn chính xác sẽ để cho người khác sinh nghi.
Ở Lăng Vũ xem ra, hết thảy đều có mục đích, tuyệt đối sẽ không đơn giản như mặt ngoài.
- Đột nhiên lui lại một đám, còn có một nhóm người tiếp tục đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.