Chương trước
Chương sau
Đối với Hắc Quỷ, đối với sự tình động tay chân thuốc nổ, Trần Thanh Đế không có nói cho Đoạn Thiên. Thứ nhất, không dễ giải thích, thứ hai cũng không thể khiến Đoạn Thiên vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.
Ai cũng không dám cam đoan, tất cả thuốc nổ đều là từ chỗ Hắc Quỷ kia lấy được.
- Ta biết rõ nên làm như thế nào.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Thanh Đế lão đệ, ta lại thiếu ngươi một nhân tình.
Trả như thế nào?
Đoạn Thiên thật không biết.
Thiếu nợ thật sự là nhiều lắm.
- Ta không thích nghe những lời này.
Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Đoạn Thiên nói ra:
- Chú ý thoáng một phát, không được chủ quan.
- Thanh Đế lão đệ, ngươi... ngươi muốn đi an ủi Đoạn Phàm thoáng một phát hay không?
Đoạn Thiên hít sâu một hơi nói ra:
- Mấy ngày nay Đoạn Phàm một mực đều không có chợp mắt, ta sợ nó...
- Lại để cho hắn phát tiết, giấu ở trong lòng cũng khó chịu, dễ dàng tổn thương cơ thể.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Yên tâm, Đoạn Phàm không có việc gì.
Nói xong, Trần Thanh Đế cũng không có dừng lại, liền rời trang viên.
...
- Cái gì? Trần Thanh Đế sẽ đi bái tế mẹ của Đoạn Phàm?
Chiến Vương Tỉnh Khoát chấn động toàn thân, trong con ngươi lóe ra tinh mang, hưng phấn không thôi:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho Trần Thanh Đế có đến mà không có về.
- Chỉ cần Trần Thanh Đế vừa chết, ta sẽ lập tức thả người nhà của ngươi.
Lịch Hoa Xuân thản nhiên nói.
- Ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng, nhất định sẽ không, ta cũng thống hận Trần Thanh Đế.
Tỉnh Khoát cúp điện thoại, lại bấm điện thoại của Lăng Vũ, đem hết thảy nói cho Lăng Vũ.
Trần Thanh Đế chủ động đi, kể từ đó, không cần uy hiếp Trần Thanh Đế rồi.
Làm càng ít, khả năng bạo lộ lại càng thấp.
Tỉnh Khoát không muốn trêu chọc Trần gia, cũng không dám. Tuy Lăng Vũ không sợ, nhưng cũng không muốn có phiền toái không cần thiết, đây không phải phong cách của Lăng Vũ hắn.
Hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, sẽ chờ ba ngày sau.
Cái này thật có thể nói là bình tĩnh trước bão táp a.
...
Khi Trần Thanh Đế trở lại biệt thự, thình lình phát hiện Võ Nghệ khóc như mưa, Trần Hương Hương ở một bên an ủi Võ Nghệ, cũng đầy vệt nước mắt.
Cái này lại để cho Trần đại thiếu nhịn không được nhíu mày.
- Tiểu Nghệ, làm sao vậy? Xảy ra sự tình gì rồi hả? Tiểu muội, em như thế nào cũng khóc, là ai khi dễ em?
Trần Thanh Đế liền hỏi.
Võ Nghệ khóc, Trần Hương Hương cũng khóc.
Hai người đều bị khi phụ sao?
- Một bạn tốt của tiểu Nghệ muội muội, xảy ra tai nạn xe cộ. Hiện tại còn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ cũng nói hết thuốc chữa. Cho nên sau khi Tiểu Nghệ nghe được thì khóc không ngừng, cũng không đi học.
Trần Hương Hương nói:
- Sau đó em mang Tiểu Nghệ về nhà, an ủi nàng… em cũng khóc.
Trần Hương Hương thật sự là quá thiện lương rồi, vốn là an ủi Võ Nghệ, không có an ủi tốt Võ Nghệ, làm cho mình khóc theo luôn.
Khóc.
Đây chính là sẽ lây đấy.
- Thanh Đế ca ca, đưa em trở về được hay không, em muốn gặp bạn học của em. Từ tiểu học đến Cao trung, nàng đều là bạn học của em, trước kia là bằng hữu duy nhất của em.
Võ Nghệ một tay lôi kéo Trần Thanh Đế, khẩn cầu nói:
- Thanh Đế ca ca, cầu van anh, đưa em trở về được không?
- Đại ca, không phải y thuật của anh rất lợi hại sao, anh giúp Tiểu Nghệ được không?
Trần Hương Hương cũng vẻ mặt khát vọng nhìn Trần Thanh Đế.
- Cái này...
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nghĩ nghĩ, nói ra:
- Vậy được rồi, anh mang em qua đi xem. Nếu như anh có thể cứu, sẽ tận lực cứu, nếu như không thể...
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, còn có một chút thời gian, có thể tới kịp. Xem Võ Nghệ khóc thương tâm như vậy, hắn thật đúng là không muốn làm cho Võ Nghệ tiếp tục thương tâm.
Có thể làm cho Võ Nghệ khóc thương tâm như vậy, ngay cả Trần Hương Hương cũng bị cuốn vào, có thể thấy được bằng hữu kia của Võ Nghệ, đối với Võ Nghệ mà nói, là trọng yếu đến cỡ nào.
- Cảm ơn Thanh Đế ca ca, thật sự là rất cảm ơn anh.
Võ Nghệ duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, liền nói:
- Thanh Đế ca ca, chúng ta đi thôi, chúng ta bây giờ liền đi thôi.
- Tốt, hiện tại đi.
Ánh mắt của Trần Thanh Đế đã rơi vào trên người Trần Hương Hương, trầm ngâm một tiếng, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Tiểu muội, em về Trần gia đại viện, không nên đi theo.
Đoạn đường này, nói không chừng sẽ gặp được phục kích, mang theo Trần Hương Hương, Trần Thanh Đế thật sự là lo lắng.
Tuy Trần Thanh Đế cường, nhưng không phải vô địch.
Ở trên địa cầu này, cao thủ vượt qua Trần đại thiếu, có nhiều lắm. Một người bảo hộ hai người, thật sự không phải một chuyện dễ dàng.
Vạn nhất Trần Hương Hương xảy ra chuyện gì, như thế nào bàn giao cùng Trần Chấn Hoa, như thế nào bàn giao với Cung Thanh Phong Lương, cha ruột của Hương Hương?
Cho nên, Trần Hương Hương nhất định không thể có việc.
- Đại ca, em...
Trần Hương Hương có chút không vui.
Không phát hiện ta khóc khóc như mưa, thương tâm như thế sao, lại không cho ta đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.