Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Đế lái xe, lông mày nhíu lại, trong con ngươi, hiện lên một đạo sát cơ:
- Xử lý những cái đuôi này nói sau.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế chạy tới một địa phương vắng vẻ, người theo dõi Trần Thanh Đế theo sát phía sau. Còn tưởng rằng Trần Thanh Đế đi chỗ này, cũng không có phát hiện bọn hắn.
- Thanh Đế ca ca, sao anh dừng lại? Hơn nữa, đường này giống như đi không đúng lắm, sao hoang vu như vậy?
Võ Nghệ ở bên cạnh, vẻ mặt nghi hoặc.
- A, anh muốn tìm một chỗ thuận tiện thoáng một phát, có chuyện gấp.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế xấu hổ, đem tay đặt ở phần gáy Võ Nghệ, nói ra:
- Tiểu Nghệ, em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong, trên tay Trần Thanh Đế có chút dùng sức, Võ Nghệ hôn mê bất tỉnh.
Độ mạnh yếu khống chế vô cùng tốt, sẽ không tạo thành bất luận tổn thương gì cho Võ Nghệ.
- Tiểu Nghệ, em nghỉ ngơi một hồi, anh rất mau sẽ trở về.
Trần Thanh Đế mở cửa xe, đi ra ngoài, đứng cách đó không xa, chờ đợi.
- Theo lâu như vậy, cũng mệt mỏi đi à nha, có phải nên dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không?
Trần Thanh Đế nhìn một chiếc xe chạy tới, thản nhiên nói.
Quả nhiên, xe ngừng lại, kể cả lái xe ở bên trong, tổng cộng bốn người, đều là nhất đẳng cao thủ.
- Trần Thanh Đế, ngươi quả nhiên không đơn giản, vậy mà phát hiện chúng ta.
Một trung niên nam tử hơn 40 tuổi, nhìn Trần Thanh Đế, trong con ngươi lóe ra hàn mang:
- Ngươi đã phát hiện, như vậy, chúng ta có thể tiễn ngươi lên đường rồi.
- Rất không tồi, ngươi chọn cái chỗ này, với tư cách nơi táng thân của ngươi, hoàn cảnh rất không tồi.
Trung niên nam tử cười lạnh không thôi:
- Trần Thanh Đế, ngươi vẫn là rất biết chọn địa phương đấy.
- Ta đây là tuyển nơi táng thân cho các ngươi, có hài lòng không?
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Nếu như các ngươi không ngại, có thể nói cho ta biết, các ngươi là ai. Ân, như thế, ta sẽ cho các ngươi chết thống khoái.
Những người này, tuyệt không phải xoàng xĩnh, hơn nữa lại không giống như là người Dị Năng Dong Binh Đoàn.
Là người nào?
Trần Thanh Đế không biết.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ lại là thế lực lạ lẫm kia?
- Ngươi bái kiến, có người chết nói chuyện sao?
Trung niên nam tử, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ, lạnh giọng nói ra:
- Các huynh đệ, giết!
Rầm rầm rầm...
Sau khi trung niên nam tử ra lệnh một tiếng, ba người kia sát khí xông mạnh, cực kỳ cuồng bạo lao tới Trần Thanh Đế.
- Ân?
Trần Thanh Đế nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng lên.
Đương nhiên, không phải Trần đại thiếu sợ.
Nếu như ngay cả bốn người trước mắt cũng giết không được, Trần Thanh Đế cũng không cần lăn lộn, thời điểm ở M quốc, sớm đã không biết bị lộng chết bao nhiêu lần rồi.
Để cho Trần Thanh Đế ngưng trọng, là vì sát khí của bốn người này.
Sát khí, quá cường liệt rồi.
Căn bản là với thực lực của bọn hắn, không xứng.
Cái này chỉ có thể nói rõ, hoàn cảnh sinh hoạt của bọn hắn, tràn đầy giết chóc.
Hơn nữa, Trần đại thiếu có thể tinh tường từ khí tức của bọn hắn cảm ứng được, bọn họ cùng hai cổ ám sát Trần Thanh Đế trước kia, rất tương tự.
Bọn hắn càng thêm cường đại.
Chỉ là khí tức lại càng nhạt hơn so với hai nhóm trước.
Hẳn là thực lực càng mạnh, loại khí tức này sẽ lại càng nhạt. Khi cường đại đến trình độ nhất định, loại khí tức kia cũng sẽ triệt để thu liễm.
Sát thủ!
Trong óc Trần Thanh Đế xuất hiện một chức nghiệp như vậy.
Những người này, tất cả đều là chức nghiệp sát thủ.
- Động thủ!
Trung niên nam tử lạnh quát một tiếng, rất nhanh đã phát động ra công kích, ba người khác cũng không có dừng lại, đồng thời động thủ.
Đơn giản chém giết bốn người, Trần Thanh Đế thiêu thi thể cùng xe của bọn hắn thành tro tàn. Về phần hỏi ra, bọn hắn là người nào, tại sao phải giết Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi.
Những người này, nhất định là sẽ không nói, hỏi cũng là lãng phí khí lực mà thôi.
Trước kia những người thực lực yếu còn không nói, chớ nói chi là những người thực lực cũng không tệ lắm này, càng là một điểm khả năng cũng không có.
- Thanh Đế ca ca, sao em lại ngủ rồi?
Qua hơn một giờ, Võ Nghệ ngất đi rốt cục tỉnh lại, lắc đầu .
- Em quá thương tâm rồi, mệt mỏi nên ngủ quên.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Tiểu Nghệ, nếu em còn mệt mỏi, cứ tiếp tục ngủ, không quá hai giờ nữa sẽ đến.
- Em không ngủ nữa.
Võ Nghệ lắc đầu, trên mặt tràn đầy lo lắng:
- Thanh Đế ca ca, anh có thể cứu bằng hữu của em không? Thanh Đế ca ca, cầu van anh, nhất định phải cứu nàng a.
- Anh sẽ hết sức.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Võ Nghệ, có thể cứu, anh nhất định sẽ cứu.
Bệnh Viện Nhân Dân Thành Phố, Trần Thanh Đế cùng Võ Nghệ đi tới, bằng hữu của nàng, Cái Xuân Diễm nằm ở bệnh viện này. Còn chưa tới bệnh viện, nước mắt của Võ Nghệ liền không nhịn được chảy xuống.
Trần Thanh Đế an ủi, Võ Nghệ chỉ là gật đầu, nhưng nước mắt y nguyên lưu lại, cũng không nói chuyện, lại để cho Trần Thanh Đế không có biện pháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.