Diệc Trùng Hư hỉ mũi trừng mắt:
- Con mẹ nó, mấy người Trần gia kia là mặt hàng gì, ngươi còn không biết? Trần Chấn Hoa kia cũng không tệ lắm, bất quá, sau khi trải qua sự tình lần trước, hắn cũng đã nửa tàn rồi. Đến bây giờ, lão tử còn không tìm được biện pháp trị liệu tốt cho hắn.
- Không thể không nói, Trần Chấn Hoa thật sự là đáng tiếc.
Sa Vĩ thở dài một tiếng, bất quá, rất nhanh nghĩ tới điều gì. Nói ra:
- Kia là sự tình của ngươi, liên quan gì tới ta? Trần gia không phải còn có một Trần Thanh Đế sao? Con của Trần Chấn Hoa, có thể kém sao?
- Ta nhổ vào.
Diệc Trùng Hư nhổ ngụm nước miếng:
- Sa Vĩ, ngươi có thể đừng buồn nôn ta hay không, lấy mặt hàng Trần Thanh Đế kia, cũng xứng làm đồ đệ lão tử? Lão tử coi như là đem một thân bổn sự, mang vào trong quan tài, cũng quyết không thu gia hỏa vô liêm sỉ Trần Thanh Đế kia làm đồ đệ.
- Sư phụ, lão gia hỏa này là người nào? Như thế nào làm cho người ta chán ghét như vậy?
Lúc này, một thanh thúy thanh âm, lại tràn ngập chán ghét vang lên.
Lão gia hỏa?
Làm cho người ta chán ghét?
Rất hiển nhiên, đây là nói Diệc Trùng Hư.
- Oa ha ha, đồ đệ bảo bối, con đi ra hít thở không khí mới mẻ phải không? Như vậy cũng tốt, không thể một mực tu luyện, đối với thân thể không tốt.
Sa Vĩ nhìn thấy người tới, trên mặt lập tức chất đầy dáng tươi cười nịnh nọt.
Cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/672013/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.