Chương trước
Chương sau
- Sự tình của Mạnh Ngưng Tuyết, chính con nhìn xem xử lý, nếu như xử lý không được, nhớ rõ nói cho cha biết.
Trần Chấn Hoa hít sâu một hơi, nói ra:
- Chớ khinh thường, Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản.
- Con biết rõ.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, cười hắc hắc nói ra:
- Con đi gọi mẹ tới, oa ha ha... hắc hắc, cạc cạc!
- Ngươi cái tên tiểu tử thúi này...
Trần Chấn Hoa đột nhiên trở nên có chút không có ý tứ.
- Bạn gái Tiểu Tuyết, trời không còn sớm, có phải nên trở về phòng nghỉ ngơi, làm việc hay không?
Trần Thanh Đế kéo bàn tay trắng như ngọc của Mạnh Nữ Thần, sờ tới sờ lui, vẻ mặt hưởng thụ.
- Tốt, bất quá ta sẽ phản kháng đấy.
Mạnh Ngưng Tuyết đang đợi Trần Thanh Đế dùng sức mạnh, sau đó đuổi nàng ra khỏi biệt thự đây này.
- Gần đây ca ca ta không thích Bá Vương ngạnh thượng cung, ưa thích ôn nhu.
Trần Thanh Đế đưa tay sờ sờ mặt ngọc của Mạnh Ngưng Tuyết, nói ra:
- Lúc nào không phản kháng nữa, muốn chủ động mở hai chân, thì nói với ta, không nên cứ giữ trong lòng. Dù sao, cô cũng là bạn gái của ta, không phải người ngoài.
Ý nghĩ kai của Mạnh Ngưng Tuyết, Trần đại thiếu há lại không biết?
Muốn rời khỏi biệt thự, nào có dễ dàng như vậy?
Trần Thanh Đế vẫn chờ ngươi có hành động lần nữa, bắt người sau lưng ngươi đến tay đây này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Hiện tại Mạnh Ngưng Tuyết là càng ngày càng thần bí, lực lượng sau lưng, cũng sẽ phi thường cường đại. Trần đại thiếu càng sẽ không để cho nàng đơn giản ly khai biệt thự.
Một đêm bình an vô sự, Mạnh Ngưng Tuyết cũng không có rời biệt thự, cái này lại để cho Trần Thanh Đế nho nhỏ thất vọng. Bất quá, Trần đại thiếu cũng không nóng nảy.
Trần Thanh Đế có đầy đủ lý do tin tưởng, dùng không được bao lâu, Mạnh Ngưng Tuyết sẽ có hành động.
Sáng sớm ngày thứ hai, người một nhà, kể cả Mạnh Ngưng Tuyết ở bên trong cùng một chỗ ăn điểm tâm sáng, sau đó đường ai nấy đi. Cổ Thiên Cầm về công ty, Trần Chấn Hoa thì có sự tình khác xử lý.
Bất quá, sắc mặt của Trần Chấn Hoa và Cổ Thiên Cầm cũng không tệ, tối hôm qua giống như đùa rất vui vẻ.
Mạnh Ngưng Tuyết cùng Trần Hương Hương thì là đi trường học.
- Mình cũng nên đi đón Thiết Nam xuất viện.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:
- Tạ Khinh Diệu, ta ngược lại muốn nhìn, đến cùng có phải ngươi hay không. Ngươi kế tiếp, sẽ làm như thế nào?
Bệnh viện Dương Xuân, phòng bệnh số 916, Trần Thanh Đế đi đến.
- Thiết Nam, thủ tục xuất viện đã xử lý xong chưa?
Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, thương thế của Thiết Nam đã triệt để tốt rồi, hơn nữa, dùng tính tình của Thiết Nam, nhất định sẽ lập tức ra viện.
Một đêm này, cũng không biết là Thiết Nam chịu đựng như thế nào.
- Đã làm tốt rồi, tùy thời có thể ra viện.
Thiết Nam có chút hưng phấn nói. Nếu không phải chờ Trần Thanh Đế đến, nàng đã sớm đi tìm Trần Thanh Đế rồi.
- Ân, vậy là tốt rồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, âm thầm nhìn Tạ Khinh Diệu một cái, thản nhiên nói:
- Thiết Nam, tôi có một cái nhiệm vụ cho cô đi làm.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng, sau đó quay đầu nhìn Tạ Khinh Diệu nói:
- Khinh Diệu, em đi ra ngoài trước thoáng một phát.
Như loại chuyện này, Thiết Nam vẫn là không muốn để cho Tạ Khinh Diệu biết đến.
- Tỷ tỷ, Trần đại thiếu, em sẽ không quấy rầy các người.
Tạ Khinh Diệu rất là điềm đạm nho nhã nói. Lập tức muốn đi ra ngoài, bất quá, lại bị Trần Thanh Đế ngăn lại.
- Tạ Khinh Diệu, cô không cần đi ra ngoài.
Trần Thanh Đế khoát tay áo, thản nhiên nói:
- Cũng không có đại sự gì, Tạ Khinh Diệu là muội muội của cô, cũng không tính là ngoại nhân.
Đi ra ngoài?
Hừ, ca ca ta chính là muốn cho Tạ Khinh Diệu ngươi biết.
Hơn nữa, coi như là để cho Tạ Khinh Diệu đi ra ngoài, nàng sẽ không biết là chuyện gì sao? Chỉ cần Tạ Khinh Diệu muốn, vẫn có thể đủ biết là nhiệm vụ gì đấy.
- Vậy thì nghe Trần đại thiếu.
Trần Thanh Đế đã nói như vậy rồi, Thiết Nam cũng không có ý kiến, rất nghiêm túc nói:
- Trần đại thiếu, là nhiệm vụ gì?
Với tư cách từng đã là một thành viên Huyết Nhận, Thiết Nam đối với nhiệm vụ chính là vô cùng nghiêm túc.
Nhiệm vụ.
Chỉ cần là nhiệm vụ, ở trong mắt Thiết Nam, vô luận là lớn nhỏ, nặng nhẹ, nàng cũng vô cùng nghiêm túc đối đãi, hoàn mỹ đi hoàn thành.
Không tiếc đánh bạc tánh mạng.
Cái này, là quân nhân, là kiêu ngạo của Trần Chấn Hoa, là một thành viên Huyết Nhận.
- Cô đi giúp ta điều tra một người.
Trần Thanh Đế nhíu mày, âm thầm liếc nhìn Tạ Khinh Diệu, nói ra:
- Người này là lão sư Trung Y Học Viện, Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết.
- Bối cảnh của Mạnh Ngưng Tuyết này, không hề đơn giản giống như là mặt ngoài.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, nói ra:
- Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, có khả năng tùy thời sẽ chết.
- Thiết Nam là tỷ tỷ của cô, ta cho nàng đi chấp hành nhiệm vụ có nguy hiểm tánh mạng. Cho nên, ta mới cho cô lưu lại.
Ánh mắt Trần đại thiếu, đã rơi vào trên người Tạ Khinh Diệu, rất nghiêm túc nói ra:
- Cô có ý kiến gì hay không?
- Tỷ tỷ của tôi là quân nhân, tôi không biết chuyện gì xảy ra trong đó, nhưng tôi biết rõ, tỷ tỷ của tôi vẫn luôn là quân nhân.
Tạ Khinh Diệu mặt ngọc đỏ bừng nói:
- Vô luận nhiệm vụ nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần mệnh lệnh truyền xuống, quân nhân phải đi chấp hành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.