- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thu hồi ánh mắt trên người Tạ Khinh Diệu, nhưng trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:
- Không có bất kỳ cảm xúc biến hóa, là nàng không thèm để ý đến sinh tử của Thiết Nam, hay là, căn bản không phải là nàng?
- Thiết Nam, cô có bằng lòng đi chấp hành nhiệm vụ có khả năng hi sinh này hay không?
Ánh mắt của Trần Thanh Đế, đã rơi vào trên người Thiết Nam, nói ra:
- Nếu như không muốn, có thể không đi.
- Thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ.
Thiết Nam nghiêm túc nói.
- Cái kia tốt, từ giờ trở đi, đi điều tra Mạnh Ngưng Tuyết, phải làm tốt tùy thời chuẩn bị hi sinh.
Trần Thanh Đế lại liếc nhìn Tạ Khinh Diệu, trong nội tâm cười lạnh.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam rất nghiêm túc nói.
- Ân?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lấy điện thoại di động ra xem xét, là Viên mập mạp gọi tới. Không cần hỏi, thằng này nhất định là nhớ thương Áo điều hòa chống đạn.
- Thiết Nam, tôi có chuyện phải làm.
Trần Thanh Đế đi ra phòng bệnh nghe điện thoại, nói ra:
- Ở biệt thự chờ ta, ta lập tức về đi.
Nói xong. Trần đại thiếu tựu cúp điện thoại.
Có Tạ Khinh Diệu ở bên người, Trần Thanh Đế cũng không thể không cẩn thận. Nhất là sự tình Áo điều hòa chống đạn, quyết không thể để cho Tạ Khinh Diệu biết rõ, là từ trong tay Trần đại thiếu hắn chảy ra.
- Oa ha ha, Trần đại thiếu, ngươi rốt cuộc đã tới. Mới sáng sớm ngươi đã chạy đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671739/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.