Có điều bắt gặp ánh mắt mọi người, trong lòng cũng xác định mọi người đều không biết cách sử dụng An Hồn thảo, liền nhẹ nhàng bâng quơ nói ra: “Ta cũng không biết, có khả năng loại cao nhân giống Lang Gia tiền bối, tự nhiên có biện pháp của chính hắn. Về phần cây An Hồn thảo kia dùng làm cái gì, ta không rõ lắm. Trước lúc gặp được Lang Gia tiền bối, ta thậm chí còn không biết cây cỏ kia gọi là An Hồn thảo, chính là vô tình ở trong rừng rậm Vô Tận, nhìn thấy một gốc cây là lạ, hơn nữa chỉ có một gốc cây độc nhất, trong lòng tò mò, liền hái xuống. Ai biết vậy mà bị Lang Gia tiền bối nhìn trúng, còn An Hồn thảo kia rốt cuộc có công dụng gì, Lang Gia tiền bối không nói, ta cũng không hỏi.”
Trong tiểu lâu ở hậu viện tiệm thuốc Lang Gia, Lang Gia khoanh chân ngồi trên giường. Độ cong khóe miệng càng thêm lớn hơn, nhẹ giọng than thở: “Tiểu nha đầu giảo hoạt.”
Mọi người im lặng, tuy rằng cảm thấy lời Hứa Tử Yên nói chưa hẳn có thể tin, nhưng ai lại đi truy vấn một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, trừ phi là đầu bị lừa đá. Chỉ có ánh mắt Hứa Lam hết nhìn đông tới nhìn tây quan sát đám người đứng bất động chung quanh, rốt cuộc nhịn không được, nhẹ nhàng túm ống tay áo Hứa Tử Yên một cái, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, những người trong Lang Gia trấn phải làm sao bây giờ? Vị tiền bối kia chắc sẽ không làm cho bọn họ mãi mãi như vậy chứ?”
“Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593291/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.