Thấy mọi người quay sang ngó mình, Hứa Tử Yên buồn cười lắc lắc đầu, nhìn Hứa Đỉnh Thiên nói: “Gia gia, chúng ta vẫn mau rời khỏi nơi này đi.”
“Đúng, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.” Hứa Đỉnh Thiên gật đầu tán thành: “Thừa dịp toàn bộ Lang Gia trấn còn chưa thức tỉnh, tin tức còn chưa truyền ra ngoài, chúng ta phải cách xa nơi này. Đợi đến khi tin tức truyền ra ngoài, chúng ta đã biến mất trong biển người, muốn tìm chúng ta cũng không dễ dàng như vậy.”
Ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn lướt qua mọi người, phát hiện ngoại trừ bản thân và Hứa Hạo Lượng, những người còn lại hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương mức độ khác nhau, giống như thương thế của Hứa Đỉnh Thiên và Lăng Tiêu căn bản không phải ngày một ngày hai là có thể khôi phục.
“Xem ra phải cải trang rồi.” Hứa Tử Yên thầm nghĩ trong lòng, bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ, bèn hỏi Hứa Kỳ: “Kỳ sư huynh, chiến lợi phẩm sau khi tu sĩ phương bắc và đệ tử tông môn chết có thu dọn hay không?”
Thần sắc Hứa Kỳ sửng sốt, tiện đà vỗ đùi nói: “Đã quên, do vội đi tìm đội trưởng, vậy chúng ta mau trở về quét dọn chiến lợi phẩm.”
Hứa Tử Yên đưa tay ngăn cản Hứa Kỳ, cười nói: “Chỉ cần đi nhặt một ít túi trữ vật cùng phi kiếm, phái mười người đi là được, trên người Hứa Lam mang theo rất nhiều túi trữ vật rỗng. Mấy người các ngươi lại đi Chu gia ở Lang Gia trấn càn quét một trận.”
“Đúng vậy, giờ phút này không càn quét, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-nu-tien/1593292/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.