“Người của gia tộc Nam Cung thật sự quá đáng, có mắt không tròng, lại ném món quà của thiếu gia xuống đất”
Khi Lương Dũng trở lại biệt thự Tây Tử Đường và báo cáo với Lý Quân, ông vẫn còn tức giận.
Lý Quân là thiếu gia của Chiến Long Điện, một gia tộc Nam Cung nhỏ bé mà cũng dám vô lễ.
Theo Lương Dũng thấy, gia tộc Nam Cung gan to bằng trời.
“Nam Cung Ngao đó đúng thật là không biết tốt xấu, Nam Cung Tuyết có một trưởng bối như vậy thật không may.”
“Nhưng lần này, thật sự tôi là người đã thất hứa trước, khiến Nam Cung Tuyết suýt nữa rơi xuống hố lửa, nhưng tôi không thể không quản được.”
“Xem ra sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Hà, mình nên đến gia tộc Nam Cung một chuyến.” Lý Quân nghĩ thầm.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Trong ba ngày qua, mỗi ngày Lý Quân đều đích thân đun thuốc cho Cố Nghiên, cũng giúp cô bôi thuốc.
Mỗi ngày khi bóc cao ra, vết thương đều lành lại ở các mức độ khác nhau, điều này khiến Cố Nghiên mong chờ.
Trái tim vốn dĩ đã tuyệt vọng trở nên sống động, khuôn mặt cũng tươi vui hơn nhiều.
Giữa trưa.
Lý Quân bảo Cố Nghiên ngồi trước gương, sau đó gỡ miếng gạc trên mặt cô ra từng chút một.
Sau khi lau sạch hắc cao thừa trên khuôn mặt.
Làn da trắng nõn như lòng trắng trứng xuất hiện trong gương. Khuôn mặt Cố Nghiên thậm chí còn long lanh hơn trước.
Cố Nghiên sờ khuôn mặt mình, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3437356/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.