“Lý Quân này thật sự là một kẻ hèn nhát, lão gia đã mời cậu ta mà cậu ta thậm chí còn không dám lộ mặt.”
Nghe lời của Phó Hồng, Nam Cung Ngao không khỏi nghỉ ngờ: “Con nói vậy là sao?”
Phó Hồng lập tức chỉ vào bàn tay đang băng bó thạch cao của Nam Cung Hải.
“Hai tay này là nhờ Lý Quân ban tặng, Lý Quân cực kỳ phách lối ở Sở Châu, hôm nay lão gia mời cậu ta tới nhưng cậu ta không tới, chắc hẳn cậu ta sợ gia tộc Nam Cung chúng ta sẽ giở thủ đoạn đối phó với cậu ta, cái gì mà tạm thời có việc gấp, đó cũng chỉ là cái cớ bịa ra mà thôi.”
“Thật sao?”
Nam Cung Ngao không khỏi nhìn cháu trai của mình.
Nam Cung Hải gật đầu liên tục.
“Đương nhiên là sự thật, may mà thằng nhóc đó không tới, nếu cậu ta tới, cháu sẽ khiến cậu ta phải trả giá.”
Nghe vậy, Nam Cung Ngao không khỏi vỗ bàn.
“Tuyết Nhi, lần này cháu thật sự nhìn nhầm rồi.” Nghe vậy, vẻ mặt Nam Cung Tuyết đột nhiên trở nên lo lắng. “Ông nội, không phải như vậy, Lý Quân không phải người như...”
“Câm miệng, đến lúc này rồi mà con vẫn còn lưu luyến thằng nhóc hèn nhát đó”
Phó Hồng lập tức lớn tiếng quở trách.
“Đầm rồng hang hổ thiếu gia nhà tôi cũng dám xông vào, làm sao có thể sợ người gia tộc Nam Cung như mấy người được chứ? Mấy người thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Lương Dũng nghe không nổi nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-chien-long/3435470/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.