Bọn họ đi theo Lucy và người đàn ông cao lớn kia qua một khu phố thật dài. Trước giờ Cố Bảo Bảo chưa từng làm chuyện thế này, khó tránh khỏi khẩn trương. Sau khi Lucy đi vào một hẻm nhỏ, Mục Tư Viễn liền không cho Cố Bảo Bảo tiếp tục đi cùng.
"Bảo Bảo, em ở đây chờ người của anh tới tiếp ứng, anh sẽ đi xem thử!"
Cố Bảo Bảo sao có thể đồng ý để một mình anh mạo hiểm?
"Em sẽ cẩn thận, không để anh bận lòng chú ý đến em!" Cô nhỏ giọng cam đoan, không đợi anh trả lời đã tiếp tục đi về phía trước.
Cô lo lúc bọn họ nói chuyện, Lucy đã đi xa. Cũng may, khi hai người cẩn thận vào góc rẽ, Lucy còn chưa biến mất khỏi tầm mắt. Người đi đường trong hẻm nhỏ này rất ít, họ càng phải cẩn thận để không bị phát hiện.
Khoảng mười phút sau, bọn họ đi vào một con ngõ càng chật hẹp hơn.
Luân Đôn khá nhiều sương mù, cộng thêm ánh sáng trong ngõ không bằng ngoài đường lớn, muốn nhìn được phía trước đã có chút khó khăn.
Đột nhiên, Mục Tư Viễn kéo cánh tay lôi cô ra sau, nếu anh bị tập kích thì cô còn có thể lợi dụng thời gian quý báu để chạy trốn.
Lại thêm năm phút nữa, hình dáng Lucy và người đàn ông kia càng mơ hồ. Con ngõ giống như không có tận cùng, làm người ta nhìn không rõ.
Bước chân Mục Tư Viễn chậm lại, anh cảm thấy không nên đi theo nữa, nếu không sẽ bứt dây động rừng, ngược lại phá hỏng kế hoạch!
"Bảo Bảo! Chúng ta đi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840204/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.