Lucy là một người hết sức cẩn thận, nếu không sẽ không thể phát hiện ra anh và Cố Bảo Bảo nhanh như thế.
Mục Sơ Hàn lắc đầu: "Em có người của chú hỗ trợ nên chưa bị phát hiện."
Cố Bảo Bảo cười, ba mẹ đều lo lắng vì con bé mà không biết nó thông minh hơn so với bất cứ ai!
Cách đó không xa chợt phát ra ánh đèn. Ba người nhanh chóng núp sau cây đại thụ, trông thấy một chiếc xe tải dừng trước căn nhà. Là nhóm đuổi theo bắt bọn họ!
Xem ra bọn chúng đến đây để báo cáo tình hình với Lucy!
Bây giờ chúng đông hơn nên ba người không dám tới gần, chờ khoảng nửa tiếng thì bảy tám người đi ra, đều lên chiếc xe kia rời đi.
"Bọn họ đi đâu mà gấp vậy?" Cố Bảo Bảo nhỏ giọng hỏi.
Nếu Lăng Diệp Bân bị giam ở đây, không phải Lucy nên giữ lại mấy người này sao?
"Vừa rồi ở đây có năm người, bây giờ đi ra ba, vậy chỉ còn lại hai!"
Mục Sơ Hàn nhỏ giọng tính toán, Mục Tư Viễn liền nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta vào xem!" Ba người lặng lẽ đến gần ngôi nhà, nhìn tình hình bên trong qua ô cửa sổ.
Không biết là Lucy quá yên tâm về nơi này hay là đánh giá thấp bọn họ, thậm chí rèm che cũng không kéo. Cho nên họ đều trông thấy Lucy đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, bên cạnh có một cốc nến nhỏ.
Trong phòng vang lên giọng nói: "Lucy, người được mang tới rồi."
Ba người lập tức nín thở. Không cần nghĩ, người "được mang tới" nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840205/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.