"Sơ Hàn..."
"Sơ Hàn..."
Người bên cạnh nỉ non, hơi nóng phả vào tai.
Mục Sơ Hàn vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Bây giờ trời đã sáng, cô đã tỉnh nhưng còn chưa có can đảm đối mặt với anh. Sự rụt rè trong lòng khiến đầu ngón chân cô cũng co lại.
"Sơ Hàn!"
Phản ứng đó của cô cũng không ảnh hưởng đến anh, cánh tay vòng qua eo kéo cả người cô vào ngực. Sau đó, bàn tay lại không an phận chui vào áo ngủ...
"Không... Không muốn..." Cô không giả vờ nổi nữa, vội giữ tay anh lại, rước lấy tiếng cười khẽ của anh.
"Sơ Hàn, không muốn cái gì?" Anh cố tình trêu cô.
Cô xấu hổ đỏ mặt, vừa tức vừa giận: "Anh..."
"Được rồi, không làm khó em nữa." Hôn lên má cô, anh dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Cô lập tức hiểu ngay ý của anh, trên mặt nóng bừng, dù thế nào cũng không nói được, nhưng sợ anh lo lắng nên chịu đựng sự rụt rè, khẽ gật đầu.
Nhìn gó má xinh đẹp của cô, trong lòng Lăng Diệp Bân rung động, "Sơ Hàn, đi Anh với anh được không?"
Mục Sơ Hàn hơi sững sờ, im lặng, cô không hiểu anh có ý gì.
Sau đó anh nói tiếp: "Hoặc là không đi Anh, chúng ta tới nơi khác thế nào? Canada, Mỹ..." Trong giọng nói không che giấu được sự kích động và hoảng hốt.
Mục Sơ Hàn lật người nhìn anh: "Diệp Bân, anh làm sao vậy?" Vì sao cô thấy được sự băn khoăn trong mắt anh?
Lăng Diệp Bân thở một hơi thật dài, "Sơ Hàn... Anh..." Không biết nên nói thế nào, anh thấy thẹn với cô.
"Diệp Bân." Mục Sơ Hàn sốt ruột, "Rốt cuộc anh bị sao vậy? Anh nói cho em biết đi!" Trong lòng cô lo sợ, có phải anh hối hận rồi không? Hối hận vì mọi chuyện đã xảy ra? Nghĩ vậy, tim cô thắt lại, nước mắt đã ngưng tụ nơi viền mắt.
"Sơ Hàn, đừng khóc." Anh nâng gương mặt cô lên, từng nụ hôn đáp xuống, muốn hôn lên trái tim tổn thương mà mình gây ra cho cô.
"Diệp Bân..." Mục Sơ Hàn nghẹn ngào, "Em biết... em biết mình chưa tốt, rất nhiều điểm khiến người ta chán ghét, nhưng... em sẽ sửa đổi, nhất định sẽ sửa, anh đừng... đừng thất vọng về em..."
Lăng Diệp Bân ngơ ngác, không ngờ cô lại nói như thế. Phải thế nào mới khiến một cô gái có thân phận địa vị cao quý nói ra những lời như vậy?
Anh đau lòng ôm cô vào ngực: "Đồ ngốc, em rất tốt, không cần phải thay đổi gì vì anh cả! Anh yêu chính là con người em bây giờ!"
"Có thật không?" Cô bán tín bán nghi.
"Sơ Hàn." Cánh tay anh buông lỏng, nhìn vào đôi mắt cô: "Anh không cần em làm bất cứ chuyện gì vì anh, anh chỉ muốn em tin anh. Dù có thế nào, em cũng phải tin, tin rằng anh thật lòng yêu em, có được không?"
Giọng nói của anh chứa đựng sự quyết liệt và lo lắng, nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể nhận ra. Chỉ nghe được lời nói yêu thương của anh, trái tim cô đã nhảy nhót không yên.
"Được! Tất nhiên là được!" Cô cười vui vẻ, hai tay ôm chặt lấy anh.
Hai người trò chuyện một lúc thì đã hơn bảy giờ. Đừng trách thời gian trôi đi quá nhanh, chỉ vì người rơi trong bể tình ái chưa bao giờ phát hiện sự trôi nhanh của thời gian.
Khi Lăng Diệp Bân bấm điều khiển mở rèm, nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, anh giật mình, vội vã ngồi dậy.
"Sao thế?"
"Đáng chết, tối qua anh để Hinh Nhi ở nhà một mình!" Anh vừa nói vừa nhanh chóng mặc quần áo.
Tối qua, anh lại, lại quên mất Hinh Nhi, không nhớ một chút nào. Thật là một người cha nuôi không xứng với chức vụ!
"A...!" Mục Sơ Hàn cũng đứng dậy mặc quần áo, vội nói: "Vậy làm sao bây giờ? Con bé có thể sợ hãi hay không."
"Không đâu!" Anh thở ra một hơi, "Trước kia công việc bận rộn, nó cũng từng ở nhà một mình."
Nhưng anh vẫn rất lo, dù sao nó mới chỉ hơn năm tuổi.
"Em đi với anh." Mục Sơ Hàn đã mặc xong quần áo.
Lăng Diệp Bân cười săn sóc: "Anh đưa em về nhà trước, lần sau lại đi."
"Em không muốn." Cô mím môi, trong lòng không muốn chia xa với anh.
Sao anh không hiểu rõ tâm tư của cô được?
"Sơ Hàn." Anh hôn lên má cô, "Em ngoan nào, về nghỉ ngơi trước, tối tan làm anh sẽ đi dón em cùng ăn cơm."
"Thật chứ?" Cô ôm chặt lấy anh, không còn tùy hứng nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn chà chà trong lòng anh rồi buông ra.
"Vậy em ở nhà chờ anh!"
"Ừ, chờ anh!"
***
Trở lại chung cư, trông thấy Hinh Nhi đang ôm gấu Teddy ngủ.
Ở đầu giường có một tờ giấy, nét chữ nguệch ngoạc: Chú ơi, nếu chú về thì gọi con dậy, con muốn nghe chú kể truyện. Còn nữa, mai là thứ Bảy, con có thể đi tìm anh Hoan chơi được không ạ?
Hôm nay là thứ Bảy sao?
Anh vỗ đầu, thế mà mình quên mất. Vậy cứ để nó ngủ thêm một lúc!
Lăng Diệp Bân nhìn đồng hồ, tranh thủ vào bếp làm bữa sáng cho con bé rồi đi làm. Nhưng mới ra khỏi phòng trẻ đã thấy một người thình lình đứng trong phòng khách, đang lạnh lùng nhìn anh.
"Lucy? Sao cô lại ở đây?"
Lucy không trả lời, ngược lại hỏi: "Lăng Diệp Bân, sống chết của bác gái anh đã mặc kệ rồi sao?"
Lăng Diệp Bân chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, "Lucy, tôi không thể ích kỷ như vậy. Nếu mẹ biết tôi vì cứu bà mà làm tổn thương đến người khác, bà cũng sẽ không vui."
"Anh..." Lucy khó tin nhìn anh, giống như đang nhìn một người xa lạ. Một lúc sau, cô ta mới nói: "Anh bị sắc đẹp làm mê mẩn đầu óc, hay là bị tiền bạc của nhà họ Mục làm tâm hồn điên đảo vậy? Những lời như thế mà anh có thể nói ra được sao?"
Lăng Diệp Bân khoát tay, trong lòng đã quyết: "Lucy, việc nào cũng có cách giải quyết, cô đừng nói nữa." Anh thở dài: "Cô cho tôi công việc, tôi rất biết ơn cô, không bằng... Cô quay về Anh trước đi."
"Muốn đuổi em đi sao?" Cô ta cười lạnh, đôi mắt đầy tức giận: "Lăng Diệp Bân, anh qua sông rút ván cũng nhanh quá đấy! Em và anh quen biết bao lâu rồi? Mục Sơ Hàn mới quen anh bao lâu? Lăng Diệp Bân, anh giải thích cho em đi!"
Giải thích?
Lăng Diệp Bân cười khổ: "Lucy, cô muốn tôi giải thích thế nào? Giữa chúng ta..."
Mặc dù anh chưa từng chấp nhận cô ta, nhưng tình cảm qua lại nhiều năm làm anh không đành lòng lên tiếng tổn thương.
"Lucy, tình cảm không thể miễn cưỡng. Tôi..."
"Điều em muốn nghe không phải cái này!" Cô ta càng tức giận hơn, không nhịn được đẩy anh một cái, hét to: "Lăng Diệp Bân, anh nói đi, họ Mục đó trừ người cha có tiền ra thì rốt cuộc có chỗ nào tốt hơn em?"
Thấy Lăng Diệp Bân nhíu mày không lên tiếng, cô ta lại bồi thêm một câu: "Sao hả, anh không nói được sao? Tối qua hai người lên giường rồi đúng không, cô ta là loại mặt hàng gì chẳng lẽ anh còn..."
"Cô im miệng!" Anh không nghe nổi nữa, quát lên: "Lucy, cô quản nhiều quá rồi đấy. Cô ghét tôi, giận tôi đều không sao. Nhưng chuyện giữa chúng ta không liên quan tới cô ấy!" Sắc mặt anh càng trở nên tái nhợt: "Tôi có quyền có cuộc sống mình muốn, lựa chọn người phụ nữ mình muốn, không tới phiên cô can thiệp!"
"Anh nói cái gì!" Lucy trừng lớn hai mắt, kinh hãi, phẫn nộ, đau đớn, ghen ghét, đủ loại cảm xúc cuộn trào trong ánh mắt, đôi mắt đó đáng sợ giống như muốn ăn thịt đối phương.
"Oa...!" Cửa phòng trẻ em bỗng vang lên tiếng khóc của Hinh Nhi.
Hiển nhiên, cô bé nghe tiếng thức dậy, sau khi trông thấy ánh mắt như thế liền bật khóc vì sợ!
"Cô nổi điên làm gì?"
Lăng Diệp Bân giận dữ mắng một câu, vội ôm lấy Hinh Nhi.
"Đừng sợ, cục cưng đừng sợ." Anh dịu dàng dỗ dành, quay đầu nhìn Lucy: "Cô đi đi, đây là nhà của tôi, sau này không chào đón cô!"
"Anh sẽ phải hối hận! Lăng Diệp Bân!" Lucy gầm thét, "Anh sẽ hối hận!" Nói rồi cô ta giận dữ bỏ đi.
"Chú, cô Lucy làm sao vậy?"
Qua rất lâu, Hinh Nhi sợ hãi vẫn còn nức nở.
"Không có chuyện gì." Lăng Diệp Bân kìm nén lo lắng trong lòng, trêu chọc cô bé: "Không phải Hinh Nhi nói hôm nay muốn đi tìm anh Hoan chơi sao? Để chú gọi điện cho cô Cố nhé?"
Đối với cô bé, hai tiếng -- anh Hoan -- thật sự rất có sức hấp dẫn, nỗi sợ hãi lập tức bị vứt ra đằng sau.
"Thật không ạ?" Cô bé ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
"Tất nhiên!" Anh lau nước mắt cho cô bé, lấy điện thoại ra để Hinh Nhi nhìn thấy anh gọi, cô bé sẽ vui vẻ.
Quả nhiên, khi anh cúp máy, nói cho cô bé biết cô Cố và các anh đang chờ cô bé, cô bé liền reo hò.
"Hinh Nhi!" Anh hôn lên trán cô bé, rồi nói: "Con ở nhà anh Hoan mấy ngày được không?"
Cô bé kinh ngạc mở to mắt. Có thể ở nhà anh Hoan mấy ngày, mỗi ngày đều được thấy anh Hoan, cô bé nghĩ cũng không dám nghĩ!
Nhưng một lát sau, ánh mắt cô bé lại chuyển sang anh: "Vậy chú cũng tới nhà anh Hoan ở ạ?"
Lăng Diệp Bân mỉm cười: "Chú không đi, một mình Hinh Nhi ở đó được không?"
"Không được!" Cô bé không chút suy nghĩ trả lời, "Chú ở đâu, Hinh Nhi ở đó."
Quyết tâm nho nhỏ của cô bé làm Lăng Diệp Bân vừa vui vẻ vừa xúc động. Nhưng lần này anh phải về Anh, sao có thể mang theo nó mạo hiểu được?
"Hinh Nhi, côn nghe chú nói." Anh đành nói dối lừa cô bé, "Chú phải đi nơi khác công tác, khoảng bốn năm ngày sẽ về, con ở nhà anh Hoan chờ chú được không?"
Đi công tác thì cô bé biết, chính là ra ngoài làm việc. Chú từng nói, một người phải làm việc nghiêm túc chăm chỉ.
Vậy thì cô bé đương nhiên không thể quấy rầy chú! Thế là đành gật đầu: "Được ạ, chú, Hinh Nhi sẽ ở nhà anh Hoan chờ chú!"
Không đợi anh nói, cô bé đã tự nói: "Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô Cố, tuyệt đối không bướng bỉnh."
Đứa bé thật ngoan!
Anh xoa đầu cô bé, nở nụ cười vui vẻ.
***
Hôm nay là cuối tuần, cho nên Hoan Hoan Nhạc Nhạc đều ở nhà.
Nhạc Nhạc nghe nói Hinh Nhi sẽ tới nên đã sớm ra vườn hoa chờ. Hi Nhi là cái đuôi của cậu, tất nhiên cũng theo cậu ra ghế ngồi. Cô bé rất tò mò: "Anh Nhạc, anh Hoan làm gì sao không xuống?"
"Ai biết!" Nhạc Nhạc bĩu môi. Ban nãy cậu có gọi Hoan Hoan, Hoan Hoan nói anh còn rất nhiều bài tập phải làm nên sẽ không xuống.
Hừ, bài tập gì chứ, chỉ là ra vẻ! Lúc anh ở trường đều như thế, Hinh Nhi nhiều lần nói chuyện với anh, anh đều tỏ ra xa cách!
Khi đang trò chuyện, chiếc xe của Lăng Diệp Bân đã lái vào vườn hoa.
"Đến rồi, đến rồi!"
Nhạc Nhạc hoan hô, nhảy xuống ghế chạy ra chỗ đậu xe.
"Nhạc Nhạc, con chậm thôi!" Cố Bảo Bảo ở sau nhắc nhở, nào đâu gọi được?
"Anh Nhạc!" Mộ Thải Hinh nhảy xuống xe, vui vẻ gọi cậu một tiếng, mắt thì tìm kiếm sau lưng cậu.
"Cô Cố, em Hi Nhi!" Cô bé gọi, trong lòng nghi hoặc, sao không thấy anh Hoan? Nhưng cô bé không từ bỏ, mắt chuyển lên trên tầng biệt thự.
Ồ!
Cửa sổ có bóng người, cô bé tập trung nhìn, lập tức đề cao giọng: "Anh Hoan!"
Tiếng gọi này khiến tất cả mọi người đều nhìn lên.
Trên mặt Hoan Hoan có chút xấu hổ vì bị người phát hiện, nhưng tính cách cậu trầm ổn nên không bối rối mà gật đầu với cô bé, đưa tay đóng cửa sổ lại.
"Hoan Hoan có rất nhiều bài tập." Cố Bảo Bảo cười nói: "Hinh Nhi, con đi chơi với Nhạc Nhạc được không?"
"Vâng ạ!" Cô bé khéo léo gật đầu, sau khi tạm biệt Lăng Diệp Bân liền cùng Nhạc Nhạc, Hi Nhi đi chơi.
Cố Bảo Bảo ngoảnh lại nhìn Lăng Diệp Bân, mỉm cười nói: "Ban nãy Sơ Hàn cũng gọi điện cho tôi rồi!" Chuyện của bọn họ, cô ấy cũng biết rồi.
Lăng Diệp Bân có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên định nói: "Mục phu nhân, cô yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng Sơ Hàn."
Cố Bảo Bảo gật đầu, tỏ ý tin tưởng. "Hinh Nhi ở đây anh không cần lo, đi sớm về sớm."
Chuyện anh muốn đi công tác, ban nãy trong điện thoại đã nói.
Lăng Diệp Bân cực kỳ cảm kích: "Cám ơn cô, Mục phu nhân."
Cố Bảo Bảo cười ý vị thâm trường, vỗ vai anh: "Thuận buồm xuôi gió!"
"Tạm biệt!"
Chiếc xe ra khỏi biệt thự, anh nhíu chặt mày, nụ cười trên mặt đã biến mất. Đi Anh là quyết định tạm thời, chỉ vì bộ dạng Lucy lúc sáng khiến anh lo lắng. Quen biết đã nhiều năm, anh hiểu rất rõ tính cách Lucy. Bình thường không nhìn ra, nhưng đến lúc quan trọng, cô ta lại là một người cực kỳ độc ác. Ví dụ như lần trước, cô ta muốn tạo một cơ hội để anh và Sơ Hàn gần gũi, chẳng phải đã lấy xe đâm Sơ Hàn hay sao? Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh túa ra khắp người anh. Nếu cô ta thật sự muốn anh hối hận cả đời, biện pháp tốt nhất chính là quay về Anh, làm hại mẹ anh! Anh tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện như thế, cho nên anh quyết định lập tức đi Anh. Nhưng trước đó, anh phải về công ty một chuyến. Anh muốn đi tìm Mục Tư Viễn.
Hiện tại, từ khía cạnh nào thì anh đều phải thẳng thắn tất cả với Mục Tư Viễn! Dường như Mục Tư Viễn cũng biết anh sẽ đến nên vừa mới tới bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, thư ký chủ nhiệm đã nói: "Lăng tiên sinh, Mục tổng đang chờ anh, anh trực tiếp đi vào là được!"
Anh ngơ ngác, thư ký chủ nhiệm thúc giục: "Sao vậy, không phải anh đang vội à?"
Nghe thế, anh gần như đứng không vững.
Sớm đoán được Mục Tư Viễn đã biết, không ngờ anh ta lại biết kỹ càng như thế.
"Chủ nhiệm..."
Yết hầu anh khẩn trương lên xuống: "Mục tổng, cũng biết rồi sao?"
Thư ký chủ nhiệm cười, trả lời khẳng định: "Phải! Cho nên anh vào trong đi thẳng vào chủ đề chính là được!"
Đi thẳng vào chủ đề chính!
Anh chuyển bước, chậm rãi vào văn phòng tổng giám đốc. Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt tinh tường của Mục Tư Viễn, anh lập tức hiểu được ý nghĩa trong câu nói của thư ký chủ nhiệm, câu nói không chút nghĩ ngợi thốt ra khỏi miệng: "Mục tổng, tôi cần sự trợ giúp của anh!"
Mục Tư Viễn lấy một sấp tài liệu đặt bên cạnh ném cho anh: "Thật sự muốn tôi hỗ trợ thì cứ làm theo những chỉ thị bên trên!"
Anh nhanh chóng mở ra, cẩn thận đọc những giấy tờ có liên quan đến việc cơ mật này. Sau đó, anh thở một hơi thật dài: "Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao CRE lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để đánh cắp hợp đồng kinh tế của Mục thị."
Mục Tư Viễn nhướng mày, ý bảo anh nói.
"Bởi vì bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của anh." Nói xong, anh bỏ giấy tờ vào máy cắt giấy.
"Mục tổng, tôi sẽ làm theo những gì anh dặn, nhưng mà..." Anh nhìn Mục Tư Viễn, "Tôi muốn biết, Sơ Hàn có bị thương tổn gì hay không?"
Nghe vậy, Mục Tư Viễn cười nhạt: "Vì sao anh không quan tâm mẹ anh có bị thương tổn hay không?" Trong giọng nói không tránh được có chút châm biếm. Bỏ mặc mẹ mình mà chỉ lo đến người phụ nữ khác, mặc dù người phụ nữ đó là em gái anh ta, chẳng phải có chút làm bộ làm dáng?
Lăng Diệp Bân hiểu được ý anh ta, thản nhiên nói: "Mẹ tôi thì tôi sẽ liều mạng mình đi cứu, nhưng Sơ Hàn... Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi... tôi không biết cả đời mình sẽ còn gì để đợi chờ..."
Hai người này không cách nào đánh đồng.
Thấy ánh mắt anh dần tối đi, Mục Tư Viễn lựa chọn tin tưởng anh.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không để nó bị thương tổn. Cho dù có thương tổn... Cũng là để nó chính thức trưởng thành!" Nói xong, anh ta đứng dậy, không muốn nhiều lời: "Anh đi đi, chuyện còn lại tôi đã sắp xếp xong xuôi!"
Lăng Diệp Bân gật đầu, lại lên tiếng "Cám ơn!" rồi mới quay người đi.