"Sơ Hàn..."
"Sơ Hàn..."
Người bên cạnh nỉ non, hơi nóng phả vào tai.
Mục Sơ Hàn vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Bây giờ trời đã sáng, cô đã tỉnh nhưng còn chưa có can đảm đối mặt với anh. Sự rụt rè trong lòng khiến đầu ngón chân cô cũng co lại.
"Sơ Hàn!"
Phản ứng đó của cô cũng không ảnh hưởng đến anh, cánh tay vòng qua eo kéo cả người cô vào ngực. Sau đó, bàn tay lại không an phận chui vào áo ngủ...
"Không... Không muốn..." Cô không giả vờ nổi nữa, vội giữ tay anh lại, rước lấy tiếng cười khẽ của anh.
"Sơ Hàn, không muốn cái gì?" Anh cố tình trêu cô.
Cô xấu hổ đỏ mặt, vừa tức vừa giận: "Anh..."
"Được rồi, không làm khó em nữa." Hôn lên má cô, anh dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Cô lập tức hiểu ngay ý của anh, trên mặt nóng bừng, dù thế nào cũng không nói được, nhưng sợ anh lo lắng nên chịu đựng sự rụt rè, khẽ gật đầu.
Nhìn gó má xinh đẹp của cô, trong lòng Lăng Diệp Bân rung động, "Sơ Hàn, đi Anh với anh được không?"
Mục Sơ Hàn hơi sững sờ, im lặng, cô không hiểu anh có ý gì.
Sau đó anh nói tiếp: "Hoặc là không đi Anh, chúng ta tới nơi khác thế nào? Canada, Mỹ..." Trong giọng nói không che giấu được sự kích động và hoảng hốt.
Mục Sơ Hàn lật người nhìn anh: "Diệp Bân, anh làm sao vậy?" Vì sao cô thấy được sự băn khoăn trong mắt anh?
Lăng Diệp Bân thở một hơi thật dài, "Sơ Hàn... Anh..." Không biết nên nói thế nào, anh thấy thẹn với cô.
"Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840200/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.