"Anh..." Lời anh ấy nói đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của cô, "Rốt cuộc anh muốn nói gì với em?"
"Anh muốn nói với em, anh trai em rất ngốc, đến lúc mất đi mới hiểu được người mình muốn là ai."
"Anh..." Mục Sơ Hàn không biết có thể nói gì, trong lòng vừa cảm động vừa sợ hãi. Bọn họ là anh em hơn hai mươi năm nhưng chưa từng có cuộc trò chuyện nào như hôm nay.
"Sơ Hàn." Mục Tư Viễn nhìn cô, "Anh hy vọng em đừng giống ngốc nghếch giống như anh." Anh ấy vỗ vai cô: "Nếu lúc đó, anh chậm thêm một bước thì nay Bảo Bảo đã là vợ người khác, còn anh chỉ biết hối tiếc cả đời."
"Anh..." Mục Sơ Hàn lắc đầu: "Em khác anh, anh ấy và chị dâu... khác nhau! Mối quan hệ này hoàn toàn không giống với hai người."
"Nào có chỗ nào không giống?" Anh ấy cười cô, "Con bé ngốc, nếu một người có thể làm em đau khổ, nhất định có thể mang lại niềm vui lớn nhất cho em, tại sao em lại từ bỏ?" Anh ấy thở dài: "Có phải vì Thân Văn Hạo không?"
Cả người Mục Sơ Hàn run rẩy, đau đớn gật đầu.
"Anh, anh ấy đi rồi, không chỉ mang theo linh hồn Tâm Du, mà cũng mang đi... tất cả sự tự tin của em. Em từng cho rằng ai cũng kém mình, chỉ cần em gật đầu, em bằng lòng, có thể có được mọi thứ em muốn. Nhưng mà... anh ấy chưa từng thật sự nhìn em lấy một lần..."
Nói đến đây, cô ấy tu luôn nửa chai rượu, muốn nuốt cay đắng trong tim xuống.
"Em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840199/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.