"Sơ Hàn!"
Cố Bảo Bảo đứng dậy đuổi theo.
Lăng Diệp Bân chậm một bước, muốn ra ngoài theo thì bị Mục Tư Viễn ngăn cản.
"Tổng giám đốc Mục?"
Anh không rõ vì sao Mục Tư Viễn ngăn cản anh.
Khóe môi Mục Tư Viễn nhướng lên thành một nụ cười, mờ nhạt mà lạnh lẽo.
Anh đờ đẫn, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Nhưng anh ép buộc bản thân phải bình tĩnh, xem Mục Tư Viễn sẽ nói gì.
"Lăng Diệp Bân", Mục Tư Viễn đưa tay đẩy vai anh một cái: "Anh đã biết thân phận của em gái tôi?"
Câu hỏi kỳ lạ làm Lăng Diệp Bân không phản bác được.
Ai cũng biết Mục Sơ Hàn là thiên kim nhà họ Mục, giá trị con người khá cao, nhưng anh ta biết đây không phải điều Mục Tư Viễn muốn hỏi.
Quả nhiên, nghe anh ta tiếp tục nói: "Em gái tôi có cha mẹ còn sống khỏe mạnh, lại có cả anh trai và chị dâu, nếu có người muốn ức hiếp coi nó như trẻ mồ côi, không biết có phải là mắt bị mù rồi không!"
Mục Tư Viễn nhấn thật mạnh ba từ cuối, khiến anh giật mình.
Anh ta đã nhận ra cái gì?
Có phải đang cảnh cáo anh?
Nghi vấn và lo sợ cùng xuất hiện, Lăng Diệp Bân thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ sợ khi hai đôi mắt nhìn nhau, ánh mắt sẽ bán đứng anh ta.
Một lúc sau, ổn định lại dòng suy nghĩ, anh ta mới chậm rãi ngước lên nhìn Mục Tư Viễn: "Sao vậy, tổng giám đốc Mục?"
Anh ta ép mình lộ ra nụ cười trào phúng: "Không biết có phải anh đều nói vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840198/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.