Lăng Diệp Bân rời công ty Mục Thị liền đặt vé máy bay đi Anh. Sau đó, anh trở về căn hộ thuê đang ở để sắp xếp hành lý thiết yếu. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là anh phải tìm ra một lý do để Mục Sơ Hàn không lo lắng. Nhờ có sự giúp đỡ của Mục Tư Viễn, đi công tác quả là lý do tuyệt vời. Khi chuẩn bị gọi điện thoại, trong lòng anh có một chút áy náy.
Chỉ lần này thôi, Sơ Hàn! Anh xin thề, đời này kiếp này, anh chỉ gạt em lần này!
Bất ngờ, sau gáy vang lên tiếng gió, trong lòng anh không kịp suy nghĩ thì hai mắt đã tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Diệp Bân, Diệp Bân?"
Trong bóng tối, một người phụ nữ bước ra. Cô ta lắc lắc Lăng Diệp Bân, dù anh đã không còn phản ứng gì nhưng cô ta vẫn lo lắng. Thế là, cô ta giơ gậy lên đập thêm một nhát nữa vào gáy anh.
Lần này, Lăng Diệp Bân trượt xuống đất, chắc chắn đã bất tỉnh.
Người phụ nữ vứt cây gậy đi, giật điện thoại trong tay anh. Nhìn dãy số chưa kịp gọi đi, cô ta cười, không chút nghĩ ngợi tháo pin ra. Sau đó, cô ta mở cửa để hai người đàn ông đi vào. Dưới sự chỉ thị của người phụ nữ, bọn họ nhét Lăng Diệp Bân vào một cái rương lớn rồi khiêng xuống lầu.
***
Đã hơn bảy giờ rồi mà sao anh còn chưa tới?
Mục Sơ Hàn đứng bên cửa sổ nhìn ra cổng vào. Bắt đầu từ sáu giờ, khi nhân viên Mục Thị tan làm, cô đã chờ ở đây. Nhưng anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840201/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.