Chương trước
Chương sau
Lăng Diệp Bân rời công ty Mục Thị liền đặt vé máy bay đi Anh. Sau đó, anh trở về căn hộ thuê đang ở để sắp xếp hành lý thiết yếu. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là anh phải tìm ra một lý do để Mục Sơ Hàn không lo lắng. Nhờ có sự giúp đỡ của Mục Tư Viễn, đi công tác quả là lý do tuyệt vời. Khi chuẩn bị gọi điện thoại, trong lòng anh có một chút áy náy.
Chỉ lần này thôi, Sơ Hàn! Anh xin thề, đời này kiếp này, anh chỉ gạt em lần này!
Bất ngờ, sau gáy vang lên tiếng gió, trong lòng anh không kịp suy nghĩ thì hai mắt đã tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Diệp Bân, Diệp Bân?"
Trong bóng tối, một người phụ nữ bước ra. Cô ta lắc lắc Lăng Diệp Bân, dù anh đã không còn phản ứng gì nhưng cô ta vẫn lo lắng. Thế là, cô ta giơ gậy lên đập thêm một nhát nữa vào gáy anh.
Lần này, Lăng Diệp Bân trượt xuống đất, chắc chắn đã bất tỉnh.
Người phụ nữ vứt cây gậy đi, giật điện thoại trong tay anh. Nhìn dãy số chưa kịp gọi đi, cô ta cười, không chút nghĩ ngợi tháo pin ra. Sau đó, cô ta mở cửa để hai người đàn ông đi vào. Dưới sự chỉ thị của người phụ nữ, bọn họ nhét Lăng Diệp Bân vào một cái rương lớn rồi khiêng xuống lầu.
***
Đã hơn bảy giờ rồi mà sao anh còn chưa tới?
Mục Sơ Hàn đứng bên cửa sổ nhìn ra cổng vào. Bắt đầu từ sáu giờ, khi nhân viên Mục Thị tan làm, cô đã chờ ở đây. Nhưng anh không có gọi điện báo tăng ca, vì sao mãi chưa xuất hiện?
"Tiểu thư?" Người giúp việc gõ cửa nói: "Lão gia và phu nhân mời cô xuống ăn cơm."
"Tôi không ăn, bảo ba mẹ ăn trước đi."
Cô chán chường ngồi xuống sofa, điện thoại đặt bên cạnh nhưng cô do dự có nên gọi hay không. Cô không muốn anh cảm thấy cô phiền phức. Nhưng bây giờ anh khiến cô đợi lâu như thế, cô có thể gọi điện hỏi một chút hay không?
Trong tình thế khó xử thì chợt nghe tiếng xe.
Anh đến rồi!
Cô nhảy lên, chạy vội ra cửa sổ xem thì càng thất vọng hơn, bởi vì người đến không phải anh, mà là Mục Tư Viễn!
Không biết anh trai đến giờ này có việc gì? Bình thường anh ấy rất ít khi một mình qua đây. Trái tim bỗng đập rất nhanh, một dự cảm không biết từ đâu xuất hiện khiến cô rùng mình, chạy thật nhanh xuống lầu.
Mục Phong Minh kỳ quái hỏi: "Tư Viễn, có chuyện gì vậy?" Không dẫn theo Bảo Bảo và bọn trẻ, giống như là công ty có chuyện.
Mục Tư Viễn không trả lời, đưa mắt sang Mục Sơ Hàn: "Sơ Hàn, Lăng Diệp Bân đâu?"
Cô cũng đang đợi Lăng Diệp Bân tan ca, vì sao anh từ công ty về cũng hỏi như thế?!
"Anh..." Cô lắc đầu.
"Tư Viễn, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Mục Phong Minh đi ra hỏi.
Bà Mục cũng đi theo: "Cả ngày hôm nay Sơ Hàn đều ở nhà, nó cũng không biết Lăng Diệp Bân ở đâu!"
Mục Tư Viễn nhíu mày: "Sáng nay con đưa cho anh ta một phần tài liệu bí mật để đến chi nhánh công ty, bây giờ anh ta còn chưa quay về, con đã hỏi bên chi nhánh cũng không thấy anh ta tới."
"Tài liệu bí mật?" Mục Sơ Hàn không hiểu ý anh ấy.
Mục Phong Minh hỏi: "Tư Viễn, chuyện đưa tài liệu như thế sao lại để Diệp Bân làm?"
Mục Tư Viễn im lặng, chỉ nhìn Mục Sơ Hàn.
Ánh mắt đó cô hiểu, bởi vì quan hệ giữa cô và Lăng Diệp Bân nên mới được làm công việc quan trọng như vậy.
Sắc mặt Mục Sơ Hàn dần trắng nhợt: "Anh, tài liệu bí mật gì?"
"Hợp đồng kinh tế hạng mục lần này. Hôm nay mới đưa ra con số, vì phòng ngừa bị tiết lộ nên không chuyển qua mạng mà để nhân viên đưa!"
"Vậy... ý anh là...?" Giọng nói của Mục Sơ Hàn run rẩy khiến người nghe không đành lòng.
Mục Tư Viễn tiếp lời: "Bây giờ anh không tìm thấy người, điện thoại cũng không gọi được, anh hoài nghi..."
"Không, không đâu!" Cô lắc đầu: "Không đâu, anh ấy không thể làm vậy!"
Mục Tư Viễn nhún vai: "Anh mới chỉ hoài nghi, dù sao trước kia anh ta cũng là nhân viên của CRE."
"CRE!"
Mục Phong Minh hít một hơi lạnh, "Vì sao không ai nói cho ba biết nó là nhân viên của CRE?"
"Ba!"
Mục Sơ Hàn nhấn mạnh, "Nhân viên của CRE thì có vấn đề gì sao? Anh ấy đã bỏ việc rồi, anh ấy bỏ việc rồi mới đến Mục Thị."
"Sơ Hàn, con không biết rồi! Người sáng lập của CRE từng là bạn học của ba, vẫn luôn bất hòa với ba!"
Ông khoát tay, chuyện cũ không nói đến cũng được, bây giờ quan trọng nhất là làm rõ hành tung của Lăng Diệp Bân.
"Có thể tìm được nó ở đâu nữa không?" Mục Phong Minh nhìn Mục Tư Viễn: "Không có chứng cứ xác thực, chúng ta không thể lập tức đưa ra kết luận."
"Em dẫn anh đi tìm anh ấy!" Mục Sơ Hàn kéo cánh tay Mục Tư Viễn ra ngoài.
Đúng vậy, cô muốn mau chóng tìm được Lăng Diệp Bân hơn bất kỳ ai. Không chỉ vì chứng minh anh không lừa cô mà quan trọng hơn là, cô không cho phép ai hoài nghi nhân phẩm và trong sạch của anh!
"Em dẫn anh đi đâu?" Mục Tư Viễn ngồi lên xe, nhìn cô hỏi.
Mục Sơ Hàn một mực lái xe không nói, đi thẳng tới căn hộ của Lăng Diệp Bân. Trước khi chân chưa bị thương, cô đã từng tới đó một lần. Dù thời gian đã qua rất lâu, cô vẫn tìm được chính xác. Nhưng cánh cửa đóng chặt, cô có gõ thế nào thì cũng không có động tĩnh.
"Anh ta ở đây?" Mục Tư Viễn hỏi. Thấy cô gật đầu, anh quan sát khắp nơi rồi chạy xuống lầu, khi quay trở lại thì dẫn theo một người phụ nữ trung niên.
"Em tránh ra!" Anh bảo Mục Sơ Hàn để người phụ nữ trung niên mở cửa. Thì ra đó là bà chủ nhà!
Mục Sơ Hàn nhìn bà ấy như bắt được một tia hy vọng: "Cô ơi, anh Lăng còn chưa trả nhà đúng không?"
Bà chủ nhà lắc đầu, "Kỳ hạn cho thuê của anh ta còn ba tháng, tôi cũng không quan tâm anh ta có ở đây nữa không!" Bà ta nói xong rồi đi xuống lầu.
Mục Sơ Hàn chạy vào căn hộ, lớn tiếng gọi: "Diệp Bân, Hinh Nhi?"
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng.
Mục Tư Viễn đi thẳng vào phòng ngủ, một lát sau, anh lớn tiếng nói: "Sơ Hàn, em mau đến xem!"

Mục Sơ Hàn đi vào, trong tay anh cầm một túi du lịch cỡ nhỏ. Đổ vật dụng bên trong ra, có hộ chiếu, chứng minh thư và tất cả giấy tờ của Lăng Diệp Bân.
Mục Sơ Hàn không khỏi vui mừng: "Xem này, giấy tờ của anh ấy còn ở đây, anh ấy chưa đi!"
Mục Tư Viễn cũng không lạc quan như cô, lạnh lùng nói: "Giấy tờ vẫn còn đây càng chứng minh anh ta đã chạy rồi. Người lấy trộm hợp đồng kinh tế, không thể đi máy bay chính quy, chỉ có thể ngồi thuyền đen!"
Một câu nói khiến Mục Sơ Hàn tỉnh mộng. Cô giật mình nhìn anh, trong mắt có không tin, có hận, có tức giận!
Vì sao anh ấy lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
"Mục Tư Viễn, anh có ý gì?" Cô hét lên đầy bất lực. Bảo cô làm sao tin, anh tiếp cận cô chỉ vì ngày hôm nay. Mục Tư Viễn có thể tin anh, giao hợp đồng kinh tế vào tay anh?!
Bảo cô làm sao tin cho được?
Làm sao?
"Sơ Hàn." Mục Tư Viễn bình tĩnh nhìn cô: "Em đừng kích động như thế. Sự việc đã như vậy, anh phải nghĩ biện pháp sửa chữa. Để anh đưa em về trước!"
"Không." Cô gào lên: "Em không về, không về! Em muôn đi tìm anh ấy, em muốn tìm anh ấy về!" Nói xong cô chạy ra ngoài.
Mục Tư Viễn chạy theo, giữ cô lại ở ven đường.
"Sơ Hàn, em theo anh về!"
"Không, không..." Cô giãy thoát, quay lại nhìn anh, đôi mắt đẫm nước: "Anh, em không tin, không tin..."
"Em đừng như vậy!" Anh ôm chặt cô, "Sơ Hàn, em tỉnh táo lại đi, như em bây giờ không có ích gì cả!"
Tỉnh táo? Bảo cô làm sao tỉnh táo? Nếu thật sự như vậy, trái tim đau đớn nhất, lại là --- Vì sao anh ấy không lừa cô lâu hơn? Vì sao anh ấy vội vàng bỏ đi như vậy, không để cho cô một chút không gian nghỉ ngơi nào cả.
"Anh..." Cô cầm hai tay Mục Tư Viễn, chân nhũn ra, giống như người chết đuối bắt được cọc nổi duy nhất...
"Anh... Anh ơi, trái tim em đau quá! Đau quá..." Đau đến mức cô muốn chết đi.
"Sơ Hàn, Sơ Hàn..." Thấy cô xụi lơ trên mặt đất, anh mới phát hiện cô đã ngất xỉu.
***
Trong biệt thự, Cố Bảo Bảo cũng đang lo lắng chờ đợi. Nhớ tới cuộc gọi vừa rồi của Mục Phong Minh, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
-- Bảo Bảo, Lăng Diệp Bân tới để trộm tài liệu và hợp đồng kinh tế sao? Con giúp ba khuyên nhủ Sơ Hàn, ba sợ nó không chịu đựng được --
Tại sao có thể như vậy?!
Cô thật sự không thể tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt, bây giờ cũng không thấy người. Chẳng lẽ anh ta thật sự bỏ trốn? Nhưng anh ta đưa Hinh Nhi đến đây là vì sao?
Còn đang suy nghĩ, cánh cổng mở ra, cuối cùng Mục Tư Viễn đã trở về. Cô chạy ra, bất chấp xe anh còn chưa dừng hẳn liền lớn tiếng hỏi: "Anh Tư Viễn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cửa xe mở ra, Mục Tư Viễn không vui: "Bảo Bảo, xe anh còn chưa dừng hẳn, em chạy ra như thế nhỡ bị thương thì sao?"
Trông thấy khuôn mặt quen thuộc, mặc kệ anh vui hay là giận đều có thể mang đến cảm giác an toàn lớn nhất cho cô. Cô ôm chầm lấy anh, muốn thu được chút hơi ấm: "Anh Tư Viễn, đã xảy ra chuyện gì rồi? Bây giờ Sơ Hàn thế nào? Ba gọi điện cho em làm em rất sợ. Em thật không thể ngờ Lăng Diệp Bân lại có mục đích như vậy..."
Cô nói không ngừng nghỉ, Mục Tư Viễn vừa thương vừa buồn cười, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ, "Đừng lo lắng, Bảo Bảo!"
"Sao em không lo lắng cho được?" Cô không chỉ lo mà còn rất tự trách.
Mục Tư Viễn ôm vừa đi vào nhà vừa nói: "Chuyện bây giờ đã rất rõ ràng, Lăng Diệp Bân cầm được tài liệu và hợp đồng kinh tế rồi bỏ chạy, xem ra anh ta đã có rắp tâm từ lâu."
Anh thở dài: "Bảo Bảo, ngày mai em đi thăm Sơ Hàn nhé, anh lo nó quá thương tâm sẽ rơi vào bế tắc."
Cố Bảo Bảo đau xót, không nhịn được rơi nước mắt: "Đều do em không tốt, đều do em không tốt. Em không nên..."
Cô che mặt, "Đều là em thích xen vào việc của người khác, em thật sự... chết không hết tội!"
Cô có lỗi với Sơ Hàn!
"Ngốc quá!" Anh không cho cô tiếp tục nói: "Lăng Diệp Bân đã có tư tâm này, cho dù em không tác hợp hai người thì chẳng lẽ anh ta sẽ không nghĩ ra cách sao? Một khi anh ta từ Anh về đây, tất nhiên đã có chuẩn bị!"
Cố Bảo Bảo lắc đầu, lời anh nói không sai, nhưng cô khó có thể dứt bỏ áy náy trong lòng.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa." Anh lau nước mắt cho cô: "Đi mở nước tắm cho ông xã đi được không? Sự việc đã đến mức này, tối nay anh còn phải hộp với cổ đông để tìm đối sách."
Cố Bảo Bảo buồn bã gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm. Tối nay nhất định là một đêm không ngủ với Cố Bảo Bảo. Cô rất muốn gọi điện cho Sơ Hàn, nhưng ba nói Sơ Hàn vẫn chưa tỉnh lại. Cô muốn đến nhà họ Mục xem, ở bên cạnh Sơ Hàn, Tư Viễn bảo cô mai rồi hãy đi. Dù sao trong nhà có bốn đứa trẻ, buối sáng mà không thấy cô, nếu mà giở tính ra thì người giúp việc không giải quyết được. Còn anh thì ở thư phòng hơn ba tiếng để họp cổ đông qua mạng. Mọi việc đến lúc này đều do cô quá thích làm gà mẹ!
Cô chán nản bóp đầu, đứng dậy đi pha cà phê cho anh. Cửa thư phòng không khóa, vì sợ quấy rầy anh họp nên cô không gõ cửa mà khẽ đẩy cửa đi vào.
"Có tra ra được tung tích của anh ta không?" Hình như anh đang nói chuyện điện thoại.
Cô thấy mình không nên nghe nhưng tiếng nói của anh đã lọt vào tai.
"Anh ta phải đến Anh rồi, nhưng không liên lạc với tôi, sự việc rất kỳ lạ, cô mau đi điều tra!"
"Anh ta" này là chỉ ai? Cô nghi hoặc.
"Bảo Bảo? Em đang ở ngoài à?"
Cô vội lên tiếng rồi đi vào trong: "Em pha cà phê cho anh."
Cô đặt cà phê lên bàn liền bị anh kéo vào lòng.
"Tại sao còn chưa ngủ?"
Bây giờ trời đã sắp sáng.
"Xem em này, mắt thâm hết cả rồi." Anh vẽ vòng vòng quanh mắt cô.
Cố Bảo Bảo buồn bã cúi đầu, "Anh Tư Viễn, em không ngủ được. Đến giờ em vẫn không thể tin, Lăng Diệp Bân thật sự đã làm chuyện đó."
" Bảo Bảo, thật ra... Em tin hay không không quan trọng, quan trọng là Sơ Hàn nghĩ như thế nào."
"Anh... Anh có ý gì?"
"Anh hỏi em, nếu người khác nói anh là kẻ giết người, em có tin hay không?"
"Tất nhiên là không."
Nhưng vô duyên vô cớ anh hỏi vậy làm gì?
Nghi ngờ của cô rơi vào đôi mắt cười của anh, "Cho nên, nếu Sơ Hàn thật sự tin lời người khác, chúng ta cũng có thể từ nghi ngờ của nó mà đoán ra nó có bao nhiêu tình cảm với Lăng Diệp Bân."
Cô càng nghe càng hồ đồ, anh không có ý định giải thích mà kéo tay cô đứng lên: "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta đi ngủ thôi!"
Kết quả, tối hôm đó, cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ miên man. Mục Tư Viễn bắt cô lăn qua lăn lại đến nỗi không ngủ được. Sau đó, vì mệt mỏi quá mà ngủ lúc nào không hay. Cô thật sự rất kỳ lạ, vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh còn có tâm tư...
***
Ngày hôm sau, cô như bình thường đưa lũ trẻ đi học.
Mộ Thải Hinh là một đứa bé hết sức khôn khéo, không khóc cũng không yêu cầu gì cả. Cố Bảo Bảo không đành lòng để cô bé cảm giác được sự khác thường.
Ra khỏi trường học, cô liền dẫn Hi Nhi đến nhà họ Mục. Vào phòng, trông thấy Mục Sơ Hàn ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ thì có lẽ cô ấy đã cả đêm không ngủ.
"Cô ơi, cô làm sao vậy?" Khuôn mặt không còn chút máu của cô ấy khiến Hi Nhi sợ hãi.
Nghe tiếng, Mục Sơ Hàn đưa ánh mắt ảm đạm sang, cười miễn cưỡng: "Hi Nhi, cô có chút không thoải mái, con xuống nhà chơi với ông bà nội nhé, được không?"
Hi Nhi nghe lời gật đầu, "Vâng ạ! Cô phải nghỉ ngơi nhiều nhé."
"Sơ Hàn..." Cố Bảo Bảo hết sức tự trách: "Là chị có lỗi với em, chị không nên..."
Cô ấy lắc đầu, cắt ngang lời Cố Bảo Bảo: "Chị dâu, chuyện cho tới bây giờ, em không oán trách ai cả." Có trách thì chỉ trách chính mình.
"Em muốn đợi một mình." Đây là yêu cầu duy nhất lúc này của cô ấy.
Cố Bảo Bảo đau lòng gật đầu, "Chị ở dưới lầu, nếu có chuyện gì thì gọi chị."
Cửa đóng lại, cô lùi về sau, nhắm chặt hai mắt. Mặc dù cả đêm qua không ngủ, nhưng đầu óc cô lại trống rỗng, kháng cự bất cứ suy nghĩ nào. Sự xuất hiện của Cố Bảo Bảo lại đang nhắc nhở cô, mọi chuyện hôm qua đều là thật.
Lần đầu tiên cô gặp anh chính là lúc ở cùng Cố Bảo Bảo. Gương mặt anh, giọng nói của anh, mọi thứ về anh như không bị điều khiển hiện lên trong đầu cô.
--- Anh không đi, Sơ Hàn, anh không đi! ---
-- Sơ Hàn, phải ghi nhớ, vĩnh viễn phải nhớ, anh yêu em! ---
Trái tim đầy cay đắng khổ sáp, cô liên tục đánh lên gối.
Vì sao?
Vì sao?
Nếu anh chưa từng nói lời yêu thì bây giờ cô cũng sẽ không khó chịu như thế! Nhưng vì sao anh còn nói --- Anh chỉ muốn em tin tưởng anh. Dù có thế nào, em đều phải tin tưởng anh, anh thật lòng yêu em! ---
Vì sao, vì sao anh còn phải cố ý nhấn mạnh điều đó?
Từ điều này, Mục Sơ Hàn dần tỉnh táo lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.