Những người kia liềnnhư vậy rời đi, mà Vinh Ninh lại một bước cũng không có thể di chuyện,nội tâm của anh bơ vơ, đến cùng cần phải bao lâu anh mới có thể đạt được điều mình muốn? ”Cậu đừng có lại si tâm vọng tưởng!” Trác NhấtPhong nói ra lời nói, “Chết cái tâm kia đi? Suy bụng ta ra bụng người,nếu như hôm nay đổi thành cậu là tôi, cậu làm chuyện như vậy, còn sẽ tha thứ sao?” ”Sẽ không.” Vinh Ninh thẳng thắn. ”Biết rõ làtốt rồi, cậu cũng là người lớn như vậy, chuyện gì là tốt, chuyện gì làxấu, cậu cũng có thể rất rõ ràng, không cần lại dây dưa không ngừng,liền coi như cậu không nhìn lại mặt của mình, ít nhất cũng phải vì những người kia của tập đoàn Đế Không thể diện suy nghĩ suy nghĩ.” ”Cháu không hiểu.” Vinh Ninh kỳ quái hỏi, “Chú Trác, vì cái gì không cần chovãn bối một cái cơ hội để hối cải làm người mới? Cháu cũng không phải là không yêu cô ấy, cũng không phải là năm đó không cần cô ấy, hết thảyđều là hiểu lầm cùng sai lầm.” ”Hiểu lầm cùng sai lầm?” ”Đúng!” Vinh Ninh lấy lại bình tĩnh, bình phục hô hấp của mình, “Cháu cũng cóđuổi theo cô ấy vậy, nhưng lại phát sinh vấn đề làm cho mất trí nhớ, sau khi tỉnh lại cháu vẫn luôn cảm thấy trái tim cái chỗ này là trốngrỗng.” Anh che trái tim của mình, những lời này đã giấu ở tronglòng của mình quá lâu. “Cháu mới biết được, trong lòng sớm liền ở mấttrí nhớ trước bị người chiếm cứ, cháu liên tục đang tìm, lại như thế nào cũng tìm không đến, 8 năm qua, cháu một thân một mình thừa nhận ốm đauhành hạ, nội tâm dày vò, hàng đêm phòng ngủ không thể bất an, ngày ngàynghĩ tới người kia đến cùng là ai, đợi thời gian dài như vậy, cuối cùngcháu có thể tìm được bảo bối, mà chú lại làm cho cháu không hề thấy côấy nữa, thậm chí ngay cả cục cưng cũng không để cho cháu tạm biệt, cháukhông phục, cũng không hiểu, càng không muốn.” Trác Nhất Phonghíp mắt con mắt, nghe Vinh Ninh trong miệng đủ loại, nhìn xem mặt mũicủa anh, “Hiện tại cậu là ở trên diễn khổ nhục kế? Nói với tôi mấy nămnày cậu đến cùng có thống khổ dường nào?” ”Không phải là, cái kia đều là cháu tự làm tự chịu cháu sẽ không oán trời trách đất, nhưng là,bỏ qua 8 năm, cháu tuyệt sẽ không lần nữa làm cho An Bảo Bối bên cạnhcháu rời đi.” ”Cho nên?” Trác Nhất Phong di chuyển bước chân nhìn chằm chằm anh, “Ý của cậu là nói sẽ không bỏ qua Bảo Bối? Cuộc đời nàycũng quyết định muốn quấn quít lấy con bé?” ”Việc này chỉ là tình nguyện của cháu.” Vinh Ninh mỉm cười, “Tập đoàn Đế Không, tuyệt đốikhông cưỡng bức bất kỳ người nào, vô luận là thương trường hay là tìnhtrường, vĩnh viễn cũng không.” ”Tôi có phải hay không cần phảikhen ngợi khen ngợi da mặt của cậu dầy hết sức? Chuyện cho tới bây giờ,bây giờ còn tự cho là đúng cho rằng Bảo Bối trong lòng có cậu?” TrácNhất Phong giễu cợt cười hỏi. ”Việc này cùng da mặt không quan hệ,cùng tự tin không quan hệ, đời người tổng kết chỉ có bốn chữ, chẳng lẽyêu hận tình thù mà thôi, bảo bối đối với cháu có hay không có tình cảm, có hay không có yêu, trong lòng có hay không có cháu, chỉ phải xem côấy đối với ánh mắt của cháu có thể nhìn ra.” ”Hừ!” Trác NhấtPhong hướng về trên mặt đất gắt một cái, “Đúng, tôi là không làm gìđược, sau lưng quan to, lại có Đế Không, nhưng là thân là một người cha, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho cậu đối với con của tôi như thếnào.” ”Coi như...” Vinh Ninh khẽ chau mày, “Coi như Bảo Bối còn đối với cháu có tình?” ”Vậy tôi liền đem tình cảm của con bé căn bản chặt đứt, làm cho cậu triệt để hết hy vọng.” Trác Nhất Phong nói quyết tuyệt như thế, Vinh Ninh khẽ vừa nghĩ, Trác NhấtPhong bây giờ còn đang nổi nóng, lại cùng anh cứu vãn lời nói chỉ làlãng phí miệng lưỡi,
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]