Chương trước
Chương sau
Trác Văn Dương imlặng không nói nhìn xem cô bé, đứng thẳng thân thể, cũng không biết bênkia Trác Văn Dương cùng cục cưng đến cùng đang nói cái gì, Trác NhấtPhonglớn tiếng nói, “Còn không đuổi mau tới đây.”
”Oh.” Trác VănDương đáp một tiếng, giữ chặt cục cưng, “Đi thôi, ông ngoại thực rất tức giận, đừng làm cho ông ở chỗ này nổi điên.”
”Biết rõ...” Cụccưng tâm bất cam tình bất nguyện- không can tâm tình nguyện đi theo Trác Văn Dương, mấy ngày không thấy hài tử liền ở trước mặt Vinh Ninh, VinhNinh bước ra một bước, lại đậu ở chỗ đó, nhẹ giọng hô tên của cô, “Cụccưng...”
Cục cưng bĩu môi, trong lòng oán giận Vinh Ninh khôngphải là, thiệt là, cha của cô, tại sao phải dùng thanh âm đáng thươngnhư vậy kêu bé? Nghe bé tâm hoảng ý loạn, tâm loạn như ma, ánh mắt khẽnhìn về phía anh, đáng thương kêu, “Cha...”
”Cục cưng!” Vinh Ninh nở nụ cười, bất kể như thế nào, cục cưng vẫn như cũ còn là muốn anh.
”Cục cưng!” Trác Nhất Phong lớn tiếng kêu tên của bé, “Đến, chúng ta về nhà!”
”Nha...” Cục cưng gật đầu, bị Trác Văn Dương, chỉ có thể đi đếnbên người TrácNhất Phong, Trác Nhất Phonglên tiếng, “Bonaparte, trước đem tiểu thưcùng thiếu gia mang vào trong xe, sau đó lại lái xe đến, cháu lưu lạiđây nhìn xem Vinh Ninh, hắn dám đi một bước, cháu liền mở xe đụng chếthắn!”
Vẫn còn ở nháo Trác Nhất Phong nói đều buồn cười như vậy,Vinh Ninh không kịp quản khỉ gió, lòng nóng như lửa đốt nhìn xem bên kia đâm An Bảo Bối, còn có ngăn cản hai người bọn họ người trước mặt thiênhà - - Trác Nhất Phong.
”Có cháu ở đây một ngày, chú cũng đừngnghĩ tạm biệt bảo bối một mặt!” Vinh Ninh thở dài một ngụm khí, thậtmuốn biết Trác Nhất Phong có phải Vương mẫu nương nương chuyển thế haykhông.
”Chú Trác làm sao khổ, sớm muộn chúng cháu là người một nhà...”
”Ai cùng anh là người một nhà?!” Trác Nhất Phong bị Vinh Ninh nói chánghét đến, “Vừa rồi lời của ta nói, ngươi chẳng lẽ không có nghe sao? Có ta ở đây một ngày, ngươi liền đừng mơ tưởng cùng bảo bối gặp mặt.”
”Cha...” Cục cưng hô, “Cha, chúng ta đi trước.” Cục cưng làm cái ước lượng thủthế thông điện thoại, hơi giương ra, không tiếng động nói, “Điện thoạiliên lạc!”
Vinh Ninh âm thầm gật đầu đáp ứng, có cục cưng,anh cũng liền nhiều hơn một phần tiền cắc.
”Cháu với ai nháy mắt ra hiệu?!” Trác Nhất Phongtrừng mắt hắn, còn vội vàng phân phó Bonaparte, “Bonaparte, làm cho ngươi mang bọn họ đi không nghe thấy a?!”
”Là, lão gia.” Bonaparte quản gia gật đầu nhẹ đápứng, lại cảm thấy loại tình cảnh này, giống như đã từng quen biết,nhưng nguyện có một ngày, Trác Nhất Phong sẽ không hối hận.
AnBảo Bối nhìn xem Vinh Ninh, là mang theo nhè nhẹ oán giận, Vinh Ninhtại sao phải đến? Liền tính ra, cô rõ ràng liền đã nói với anh cần phải đi, anh đến cùng có biết hay không chuyện giữa hai nguời Trác NhấtPhong là vừa mới biết rõ, biết rất rõ ràng ông còn mang theo khí, thếnhưng không đi vẫn còn ở cùng Trác Nhất Phong lôi kéo đông kéo tây? Vẫnbị Trác Nhất Phong đánh một cái tát...
Đại tiểu đều là đồng dạng, bất kể là Vinh Ninh còn là cục cưng, đều không nghe lời của cô, tínhtình có thể cùng con lừa so sánh, liền tính chín trâu cũng kéo không trở lại, cô không phải là không cần nghe giải thích của anh, chỉ là hôm nay không phải là hai nguời thương nói những chuyện này, vì cái gì liềnkhông hiểu được nỗi khổ tâm của cô?
Tám năm qua, cô đều đợikhông được anh đến, trở lại, cũng không để ý rốt cuộc hiện tại là dạngtình huống gì, anh liền chạy tới, bọn họ nguyên một đám đến cùng nghĩmuốn thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.