Trác Văn Dương imlặng không nói nhìn xem cô bé, đứng thẳng thân thể, cũng không biết bênkia Trác Văn Dương cùng cục cưng đến cùng đang nói cái gì, Trác NhấtPhonglớn tiếng nói, “Còn không đuổi mau tới đây.”
”Oh.” Trác VănDương đáp một tiếng, giữ chặt cục cưng, “Đi thôi, ông ngoại thực rất tức giận, đừng làm cho ông ở chỗ này nổi điên.”
”Biết rõ...” Cụccưng tâm bất cam tình bất nguyện- không can tâm tình nguyện đi theo Trác Văn Dương, mấy ngày không thấy hài tử liền ở trước mặt Vinh Ninh, VinhNinh bước ra một bước, lại đậu ở chỗ đó, nhẹ giọng hô tên của cô, “Cụccưng...”
Cục cưng bĩu môi, trong lòng oán giận Vinh Ninh khôngphải là, thiệt là, cha của cô, tại sao phải dùng thanh âm đáng thươngnhư vậy kêu bé? Nghe bé tâm hoảng ý loạn, tâm loạn như ma, ánh mắt khẽnhìn về phía anh, đáng thương kêu, “Cha...”
”Cục cưng!” Vinh Ninh nở nụ cười, bất kể như thế nào, cục cưng vẫn như cũ còn là muốn anh.
”Cục cưng!” Trác Nhất Phong lớn tiếng kêu tên của bé, “Đến, chúng ta về nhà!”
”Nha...” Cục cưng gật đầu, bị Trác Văn Dương, chỉ có thể đi đếnbên người TrácNhất Phong, Trác Nhất Phonglên tiếng, “Bonaparte, trước đem tiểu thưcùng thiếu gia mang vào trong xe, sau đó lại lái xe đến, cháu lưu lạiđây nhìn xem Vinh Ninh, hắn dám đi một bước, cháu liền mở xe đụng chếthắn!”
Vẫn còn ở nháo Trác Nhất Phong nói đều buồn cười như vậy,Vinh Ninh không kịp quản khỉ gió, lòng nóng như lửa đốt nhìn xem bên kia đâm An Bảo Bối, còn có ngăn cản hai người bọn họ người trước mặt thiênhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510664/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.