“Đau lắm đó!” BìnhQuả xoa chỗ bị Phương Trạch Tây đánh, vẻ mặt khó chịu, “Cậu chủ! Là anhmuốn tôi cầm quần áo đến, lúc nói trong điện thoại vội vàng như thế, tôi cũng đành phải chạy như bay đến mà.”
“Cô là kẻ đần hay người ngu vậy? Mưa lớn như thế mà không biết mang ô à, dù vội thế nào cũng phảiquan tâm đến thân thể mình chứ, nếu ngấm mưa bị cảm thì sao?”
“Thân thể tôi cực kỳ tốt, cậu chủ cũng quan tâm hơi bị nhiều đấy?”
Đối mặt với sự bất mãn của Bình Quả, Phương Trạch Tây đành mím chặt môi, không đáp một câu.
An Bảo Bối nhìn hai người này, cảm thấy có một mối quan hệ mập mờ nào đó ở đây.
“Trong phòng làm việc của tôi có ba cái khăn mặt sạch, lấy một cái lau quangười mình trước rồi đưa một cái khác tới đây, cái còn lại thì ném choVinh Ninh đang giữ cửa, nghe chưa?”
“Được rồi, biết rồi, vậy cậu chủ còn sai bảo gì nữa không, xin nói hết một lượt đi.”
“Gọi bác sĩ Trần đến, tôi có việc muốn nói với cô ấy.”
“Vâng!” Bình Quả gật nhẹ đầu với An Bảo Bối đang nằm trên giường, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Phương Trạch Tây xoa xoa mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày),thật sự bó tay với Bình Quả này.
Bác sĩ Trần đứng bên ngoài gõ cửa vào, Phương Trạch Tây nhỏ giọng nói vàitiếng với cô ấy, hộ sĩ Trần gật đầu cung kính nói, “Vậy bác sĩ Phương,tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.” Phương Trạch Tây đáp một tiếng, lạinhìn cô gái nằm trên giường bệnh kia. Anh không biết nên dùng tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510611/chuong-28-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.