“Anh muốn làm gì?” Mắt không nhìn thấy, An Bảo Bối hoang mang hỏi.
Từ mưa rơi từng giọt từng giọt như vừa rồi, trong nháy mắt, biến thành mưa to tầm tã, người đi đường bên hồ đều đã sớm rối rít tránh mưa, chỉ cònlại có Vinh Ninh cùng An Bảo Bối lẻ loi một mình đứng đó.
VinhNinh nhìn các tòa nhà chung quanh, tìm được chỗ có thể tránh mưa, nóivới An Bảo Bối: “Đi tránh mưa đi, tôi không sao, hiện tại cô bị thương,không thể gặp nước, nếu không rất dễ dàng sinh bệnh, nghiêm trọng hơn có lẽ sẽ viêm phổi đấy.”
”Thật là...” Ôm An Bảo Bối, chạy nhanh đi, lời của An Bảo Bối chìm giữa cơn mưa như trút nước.
Không chỉ có mỗi hai người An Bảo Bối và Vinh Ninh trú mưa, nhưng một ngườiđàn ông ôm một cô gái thì lại vô cùng nổi bật ở đó, mọi người không nhịn được liếc mắt sang, dường như coi đây là pha bão tố kinh điển.
Không bị mưa thấm vào, An Bảo Bối thu áo che trên đầu lại, đập vào mắt làkhuôn mặt Vinh Ninh, tóc cũng đã bị mưa xối, giọt mưa theo tóc, theođường nét gương mặt, chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt xuống người An Bảo Bối.
Vinh Ninh nhìn bầu trời dần dần trở thành màu đen u ám, xem ra chốc nữa vẫn chưa tạnh mưa được, cũng không thể nhỏ đi, Vinh Ninhcảm thấy hơi ôm ốm, môi cũng khô hơn, liếm môi cúi đầu nói: “Điện thoạidi động của tôi để ở trong túi áo trên, cô lấy ra giúp tôi bấm số điệnthoại.”
”Tôi có thể tự đứng.” Cô có thể cảm giác được rõ ràng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510610/chuong-28-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.