“Tôi thật không thểhiểu được vì cái gì rõ ràng hai người đều yêu đối phương, lại bởi vìhiểu lầm, không thể ở bên nhau? Mà cho dù không ở cạnh nhau, ít nhất hai người còn có một đứa con, vì thế mặc kệ là người làm cha hay là ngườilàm mẹ, đều không có quyền ngăn cản đứa nhỏ biết đến cha mẹ của mình.”
Nói xong câu cuối cùng,Vinh Ninh cảm thấy có chút tức giận, hắn híp mắt, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô.
An Bảo Bối bị Vinh Ninh thao thao bất tuyệt mà sợ hãi, cô không ngờ ngườiđàn ông này thậm chí lại có suy nghĩ trưởng thành, tiếng nói của bảnthân ở trước mặt của hắn là những ở thế yếu: “Anh làm sao hiểu? Làm saocó thể hiểu?” Cô cúi đầu tâm trạng không tốt khóc nức nở, Vinh Ninh rấtmuốn nắm chặt bả vai của cô mà hét lên, cuối cùng vẫn là kiềm chế lại.
Vinh Ninh nhắm hai mắt lại thở ra một hơi thật dài, khi mở mắt ra một lầnnữa, trong mắt ôn nhu hóa thành một dòng sông xuân: “Cô rốt cuộc đang sợ cái gì? Lại có cái gì mà phải sợ? Cô quá nhát gan, rất dễ dàng lo lắngnhững thứ kia có hay không quan trọng, trên thực tế, chỉ cần cô mở rộngcửa trái tim, cô sẽ phát hiện, những thứ cô lo sợ, yếu đuối đều là dưthừa, hoàn toàn lãng phí thời gian, tôi sẽ cho cô nhiều thời gian để suy nghĩ cặn kẽ, đến cùng phải nên làm như thế nào, tiếp tục trốn tránh,tránh những suy nghĩ thật bên trong của mình hay nghiêm túc đối mặt,chống lại số phận.”
”Tôi...”An Bảo Bối giương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510609/chuong-28-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.