Vinh Ninh theo sau cô, nói không kịp thở, chân hắn vốn đã đau dữ dội, khôngbiết rốt cuộc là cô gái này đang thi đi bộ với ai, tốc độ đi đường muốnnhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, đi theo cô mà đau cả trứng.
”Tôi đi đường nhanh hay chậm thì liên quan gì tới anh? Thưa ngài, chúng takhông quen, sắc trời đã trễ thế này, ngài có thể về nhà tìm mẹ ngài được chưa?” Mặc kệ tìm ai, dù sao đừng tìm cô, cô phiền lòng vô cùng, nếuVinh Ninh lại đi theo cô, không khéo cô thật sự tức giận mà đánh ngườingay tại chỗ!
Nhìn hắn đi đường vài bước liền mệt đến sống dở chết dở, chắc là cô vẫn có thể đánh được.
”Không phải bây giờ cô đang tức giận sao? Tôi đi rồi, cô vẫn còn tức giận thì sao?”
”Tôi chỉ là một người xa lạ đối với anh mà thôi, tức giận hay không thì quan trọng với anh lắm sao? Anh đừng có đi theo tôi, người khác nhìn thấylại hiểu lầm anh với tôi có quan hệ gì.”
”Hiểu lầm? Quan hệ? Hiểu lầm cái gì? Quan hệ gì?”
Lần này An Bảo Bối đổi hướng trợn trắng mắt về phía mặt trời, bởi vì cô nói cái gì, người đàn ông này đều hoàn toàn không hiểu! Không đúng, khôngphải không hiểu là hiểu mà còn cố hỏi.
”Anh nói người khác sẽ hiểu lầm hai người chúng ta như thế nào?”
”Không biết!” Vinh Ninh lắc đầu, trên khuôn mặt muốn có bao nhiêu vô tội thìcó bấy nhiêu vô tội và ngu ngốc, hắn không hiểu, rõ ràng là thật sựkhông hiểu, làm sao mà cô lại luôn cho rằng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510608/chuong-28-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.