Chương trước
Chương sau
Vinh Ninh theo sau cô, nói không kịp thở, chân hắn vốn đã đau dữ dội, khôngbiết rốt cuộc là cô gái này đang thi đi bộ với ai, tốc độ đi đường muốnnhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, đi theo cô mà đau cả trứng.
”Tôi đi đường nhanh hay chậm thì liên quan gì tới anh? Thưa ngài, chúng takhông quen, sắc trời đã trễ thế này, ngài có thể về nhà tìm mẹ ngài được chưa?” Mặc kệ tìm ai, dù sao đừng tìm cô, cô phiền lòng vô cùng, nếuVinh Ninh lại đi theo cô, không khéo cô thật sự tức giận mà đánh ngườingay tại chỗ!
Nhìn hắn đi đường vài bước liền mệt đến sống dở chết dở, chắc là cô vẫn có thể đánh được.
”Không phải bây giờ cô đang tức giận sao? Tôi đi rồi, cô vẫn còn tức giận thì sao?”
”Tôi chỉ là một người xa lạ đối với anh mà thôi, tức giận hay không thì quan trọng với anh lắm sao? Anh đừng có đi theo tôi, người khác nhìn thấylại hiểu lầm anh với tôi có quan hệ gì.”
”Hiểu lầm? Quan hệ? Hiểu lầm cái gì? Quan hệ gì?”
Lần này An Bảo Bối đổi hướng trợn trắng mắt về phía mặt trời, bởi vì cô nói cái gì, người đàn ông này đều hoàn toàn không hiểu! Không đúng, khôngphải không hiểu là hiểu mà còn cố hỏi.
”Anh nói người khác sẽ hiểu lầm hai người chúng ta như thế nào?”
”Không biết!” Vinh Ninh lắc đầu, trên khuôn mặt muốn có bao nhiêu vô tội thìcó bấy nhiêu vô tội và ngu ngốc, hắn không hiểu, rõ ràng là thật sựkhông hiểu, làm sao mà cô lại luôn cho rằng hắn sẽ hiểu hết?
”Anh...” An Bảo Bối tặc lưỡi, người đàn ông này... Cô sẽ không cùng hắn nói thêm gì nữa, có nói nhiều hơn, thì không chỉ lãng phí nước miếng của cô, màcòn lãng phí cả biểu tình của cô nữa!
Vinh Ninh nở nụ cười, hắnbiết hắn bây giờ bị người ta gọi là cái gì, gọi là mặt dày mày dạn,người khác hắn lười quan tâm, cho dù mặt dày, cũng phải xem là ai, đốivới ai.
Hắn muốn đi theo An Bảo Bối, đừng nói là chân đau, cho dù tàn phế, hắn cũng vẫn đi theo cô, đuổi kịp một giây thì một giây, tuyệt đối không thể để cô rời khỏi tầm mắt của mình.
An Bảo Bối bịVinh Ninh nhìn chằm chằm sau lưng, cô không khỏi muốn nổi điên, càngđiên hơn là, người đàn ông này... còn bám người hơn cả thuốc cao bôitrên da chó, bây giờ cũng đã không phải là thằng quỷ nhỏ còn lạc đường,thật sự là không hề có biện pháp nào với hắn.
”Trác tiểu thư,chân của tôi thật sự đau vô cùng, không lừa cô nên xin cô đi chậm mộtchút được không?” Trong giọng của Vinh Ninh thêm phần cầu xin, An BảoBối chỉ cười nhạo vài tiếng, hắn nói chân đau thì đau chân? Cô lớn nhưthế mà lại dễ dàng tin người khác như vậy sao? Cô nghe thấy hắn có mưuđồ đen tối.
”Trác tiểu thư, tôi gặp tai nạn giao thông, việc này tôi đã nói cho cô biết rồi đúng không?”
Người đang đi phía trước vẫn đi về phía trước mà không quay đầu lại, tai nạngiao thông thì sao? Không phải bây giờ hắn vẫn đang khỏe mạnh đi theosau cô sao?
”Lúc xảy ra tai nạn giao thông, ô tô đã đè lên bắpđùi của tôi, xém chút nữa đã thật sự biến thành tàn phế, tuy rằng hiệntại không có việc gì, nhưng mà mỗi lần trời mưa nhiều, bắp đùi vẫn đaudữ dội, vừa rồi cô lại đạp tôi một phát, mặc dù không đến mức quá đau,nhưng mà cũng chạm vào vết thương của tôi, bây giờ chỗ xương bị va chạmvô cùng tê, tôi thật sự không đi nhanh được, cho nên cô có thể đi chậmmột chút được không?”
Lúc này Vinh Ninh nói vô cùng rõ ràng,không xen lẫn chút mùi vị giả dối nào, tuy rằng An Bảo Bối không muốnnghe, nhưng lời nói của hắn vẫn cứ lọt vào trong tai mình, không đuổi đi được, tuy rằng không muốn tin, nhưng vẫn không nhịn được, đi chậmlại...
Cô hơi nghi ngờ quay đầu nói: “Lần này là thật?”
Vinh Ninh thành thật gật đầu nói: “Là thật.” Hắn vươn một cánh tay, xoa xoamồ hôi trên trán, hơi khó nhọc nói: “Lần này là thật đấy, nếu không côcho rằng cơ thể tôi thật sự yếu như vậy sao? Đi tới đi lui một chuyến,lại đi nhanh thêm vài bước, sẽ đổ mồ hôi như mưa?”
An Bảo Bối lắc đầu, một người, còn là một người đàn ông bình thường, dù yếu ớt đến thế nào cũng không yếu ớt đến độ như người đàn ông trước mặt này: “Cho nêntôi nói, anh không nên đi theo tôi, anh cứ phải đi theo tôi làm gì vậy?” Nhìn dáng vẻ của hắn, An Bảo Bối cũng không biết nên nói gì cho tốt,hắn cũng đã đủ đáng thương, dứt khoát không chọc vào miệng vết thươngcủa hắn nữa, đi tới chỗ hắn, giữ chặt cánh tay của hắn dìu đi: “Làm saovậy? Muốn đi bệnh viện không?”
”Không cần.” Hắn đau thật, nhưng mà được người đỡ, hơn nữa là cô gái này đỡ, hắn thật vui mừng.
”Đã như vậy còn không đi bệnh viện?” Rốt cuộc người này có coi thân thể của mình là thân thể không đây.
”Đây là thói quen, cho dù đi bệnh viện, thì cũng chỉ tiêm một mũi giảm đaumà thôi, lúc đau thì vẫn đau, không bằng cố chịu một lúc, đúng rồi...”Vinh Ninh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác: “Ngày mai sẽ có mưa to, nếunhư ra ngoài, nhớ mang theo cây dù.”
Người đàn ông này thật sựlà... An Bảo Bối bỗng nhiên nghẹn ngào, không phải tức giận, không phảikhổ sở, mà là cảm động, người này đã bị đau chân nghiêm trọng như vậy,mà bây giờ vẫn có thể nhẹ nhàng bâng quơ giải thích trước mặt cô nhưthế, hắn là đồ ngốc hay là ngớ ngẩn đây?
”Cô làm sao vậy?” Vinh Ninh kinh ngạc hỏi.
”Câm miệng.” An Bảo Bối hạ giọng nói, Vinh Ninh cảm thấy hai mắt của cô thật sâu xa, sâu xa đến mức làm cho người ta không nhìn thấu: “Làm sao vậy?”
”Tôi nói, câm miệng cho tôi được không?” Vinh Ninh yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
”Đau bao lâu rồi?”
”Cái gì đau bao lâu rồi?”
”Tôi nói chân của anh.”
”A, cái này hả...” Vinh Ninh nhìn chân của mình nói: “Đã được tám năm rồi,từ ngày xảy ra tai nạn giao thông, lúc đầu cũng chưa quen lắm, nhưng màqua vài lần thì cũng ổn rồi, vì sao cô muốn hỏi vấn đề này?”
“...” An Bảo Bối bỗng nhiên không biết nên trả lời câu hỏi Vinh Ninh như thế nào, vì sao... Cô cũng không biết vì sao.
”Con người đó, cả đời này, không chỉ sống vì chính mình.” Có lẽ là bỗngnhiên muốn mượn cớ, có lẽ chỉ vì rất muốn nói ra ý nghĩ trong lòng mình: “Có khi vì cha mẹ, có khi vì đứa nhỏ, có khi vì bạn bè, cho nên mớiphải kiên cường sống, không thể bởi vì một chút sự việc đã làm cho mìnhsống không tốt, bằng không những người lo lắng cho anh sẽ thật tổnthương.”
”An... An tâm đi, Trác tiểu thư, tôi không phải loạingười lấy tính mạng của mình để đùa với người khác, có lẽ trước kia thìcó, nhưng từ lúc tôi biết tôi có con gái, tôi nhất định phải kiên cườngsống sót.” Suýt chút nữa, thấy vẻ mặt này của cô liền trực tiếp kêu têncô lên, bầu không khí kỳ quái này, làm cho tâm tình của hai người đềuđột nhiên ngã xuống đáy cốc, dường như không nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
”Con gái?” An Bảo Bối sửng sốt, người đàn ông này đã có đứa nhỏ từ khi nào vậy?
”Đúng vậy đó, vốn cũng không muốn chết, nhưng mà từ khi có con gái trở đi,tôi liền càng muốn sống, hơn nữa còn phải sống thật vui vẻ, Trác tiểuthư cũng là như vậy phải không? Có thể vứt bỏ một đoạn tình cảm, nhưngkhông cách nào vứt bỏ con gái của mình.”
”Ừ...” An Bảo Bối rầu rĩ đáp một tiếng, không biết hai người nói chuyện, bắt đầu đi đến chuyện đứa nhỏ này từ khi nào.
Xem ra chuyện cục cưng tìm đến hắn, đối phương hẳn là không biết, chỉ xemphản ứng của cô là có thể nhìn ra, Vinh Ninh lẳng lặng suy nghĩ, tuyrằng thật xin lỗi cục cưng, rất có thể cục cưng sẽ bị mẹ bé mắng cẩuhuyết lâm đầu (1),nhưng mà... Con à, hắn đều chỉ là vì có thể để chomột nhà ba người sớm một chút đoàn tụ, cho nên bé nhất định có thể thathứ cho hắn nhỉ? Vinh Ninh ha ha cười, An Bảo Bối quái dị nhìn hắn, hắnkhông phải bởi vì chân đau dữ dội, đau đến ngốc đấy chứ?
(1) Cẩuhuyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trênđầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng đểtả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêunhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bấtlực không làm gì được.
”Không nghĩ tới anh cũng có con gái.”
”Ừ, bảy tuổi.”
”Ôi chao?” Không khỏi quá trùng hợp đi? Trong mắt An Bảo Bối, tràn đầyhương vị kinh ngạc, Vinh Ninh lại ha ha cười, hắn nghe được cô nói:“Thật khéo đó! Con của tôi cũng là bé gái, năm nay cũng bảy tuổi đấy!”
”Đúng vậy đó, thật trùng hợp.” Khéo... Khéo nhất vẫn là hắn chính là VinhNinh, là người đàn ông cô vừa hận vừa oán suốt tám năm đó, mọi người nói trên thế giới làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
Khôngcho An Bảo Bối biết thân phận đích thực của mình, còn dùng tên anh haicủa Niếp Minh lừa gạt An Bảo Bối đều là hắn, nhưng mà nhiều loại dấuhiệu lặp lại như vậy xảy ra trước mặt An Bảo Bối, cô còn không nghĩ đếnhắn rốt cuộc là ai, chỉ là điểm này liền đủ làm cho hắn vô cùng buồnbực.
Con người đó, thật sự là sinh vật kỳ quái.
”Anh làm sao vậy?”
”Không có việc gì, chẳng qua là suy nghĩ trên thế giới này làm sao có thể cóchuyện trùng hợp như vậy.” Vinh Ninh cười gượng nói, dựa vào lan can của hồ nước, nhìn ra màn ảnh khổng lồ đối diện.
”Tôi cho là anh chỉcó một mình, không nghĩ rằng anh lại còn có con gái.” An Bảo Bối họcVinh Ninh dựa lan can, nhìn màn ảnh lớn: “Suy nghĩ cho con mình, vẫn nên sớm đi chữa trị cho chân của mình đi, nghe anh vừa rồi nói như vậy, hẳn gọi là bệnh phong thấp, bệnh đó à, dễ chữa mà cũng khó chữa, vì khôngđể cho con của mình thêm phiền toái sau này, bản thân nhất định phải cốgắng khỏe mạnh mới được.”
”Ừ...” Vinh Ninh trả lời rầu rĩ: “Vàinăm này cô sao rồi?” Hắn muốn biết cuộc sống không có hắn, có ăn uốngngon, ngủ nghỉ tốt hay không.
”Thật là...” An Bảo Bối nở nụcười, làm sao bỗng nhiên hai người lại nói chuyện như thể bạn già vàinăm không thấy đây? Lúc hai người cô và An Kỳ gặp lại sau bao nhiêu nămnhư vậy, còn chưa buồn nôn như cùng người đàn ông này đâu: “Tự dưng hỏicái này làm gì.”
”Tôi muốn biết...” Nhìn thấy vẻ mặt hơi nghi ngờ của An Bảo Bối, Vinh Ninh lập tức thay đổi đề tài: “Cô nói xem, nhữnggì hai người chúng ta trải qua sao mà trùng hợp, có câu cùng là ngườilưu lạc chân trời, gặp nhau hẳn phải từng quen biết, nếu hai người chúng ta đã có duyên như vậy, tôi cũng chỉ là muốn hỏi mà thôi, đương nhiênnếu cô không muốn trả lời cũng không sao, cái đó thuộc về cá nhân.”
”Thật ra cũng chẳng có gì, lúc mang thai, vì để cho đứa nhỏ có thể sinh rakhỏe mạnh, tôi vẫn luôn học tiếng Pháp, hoặc là ngẫu nhiên đi tản bộ,mấy tháng mang thai, tôi giống như kẻ rỗi việc vậy, dựa vào người nhànuôi, cho nên sinh đứa nhỏ, ở cữ xong liền ra ngoài làm việc, buổi tốilại đến tham gia lớp học ban đêm kia, tám năm này cứ trôi qua như vậy,vừa đi làm, vừa đến trường, lại vừa chăm sóc con, không thể nói là vấtvả, nhưng mà ít nhất ngày ngày đều rất tốt đẹp.”
Vinh Ninh khôngbiết vẻ mặt của mình như thế nào khi nghe An Bảo Bối nói như vậy, chỉcảm thấy ngực khó chịu, nghe cô nói tiếp, cuộc sống kia gọi là muôn màumuôn vẻ, thật ra trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi đúng không?Người mệt, lòng càng mệt.
”Lúc cô tình cờ nhớ tới cha ruột của đứa nhỏ thì sao?”
Từ chối cho ý kiến, An Bảo Bối gật gật đầu: “Tôi không phải loại ngườitrời sinh sẽ hận người khác, cho nên không thể hận hắn được, dù sao đãqua thời gian lâu như vậy, hận thì thế nào? Yêu thì thế nào? Nên sống ra sao thì phải sống thế đó, thế giới này thiếu đi một ai cũng không thểthay đổi, anh nói đúng không?”
”Đúng vậy, thiếu đi một ai cũngkhông thể thay đổi...” Vinh Ninh dường như hơi cảm khái nói: “Có vẻ hômnay cô đang xem mắt thì phải.”
”Ừ, đáng tiếc, vừa nghe thấy tôicó đứa nhỏ, đều chạy, thật vất vả thấy người tôi từng biết, lại không để ý đứa nhỏ, hoàn toàn nguyện ý lấy tôi, kết quả anh ta cũng là...” Bachữ kia, An Bảo Bối không nói nên lời, nhưng mà cũng may là người đànông nhắc nhở, cuối cùng cô cũng nhớ rõ chuyện này, rốt cuộc là do nhântố nào phá vỡ, vừa rồi còn mang vẻ nghĩ thông, giờ An Bảo Bối lại ai oán nhìn hắn: “Hình như là anh phá cuộc xem mắt của tôi đúng không?”
”Chính là tôi.” Tội gì hắn phải giấu giếm việc này trước mặt cô.
”Anh...” Lỗi của người đàn ông này lại tăng thêm một tầng, vậy mà hắn vẫn chưatỉnh ngộ chút nào? Trên phương diện nào đó, hắn cũng được coi là lợihại, cũng xem như là cực phẩm.
”Nếu muốn kết hôn phải tìm ngườimình muốn yêu, hơn nữa tuy rằng cô cảm thấy người đàn ông kia không đểbụng cô có con, nhưng mà cô dám bảo đảm rằng sau khi kết hôn, anh ta sẽđối xử với đứa nhỏ như con ruột của mình sao? Hơn nữa việc cô tìm chadượng cho đứa nhỏ, đã nói qua với bé sao? Con bé cũng đồng ý sao?”
”Tôi...” Vốn muốn trách tội người đàn ông này, nhưng mà lời hắn nói lại làm chocô không thể phản bác, cô hoàn toàn chưa nói cho cục cưng chuyện mìnhmuốn xem mắt, thậm chí còn có thể coi như lén lút tiến hành...
”Các người là người lớn, luôn làm việc theo suy nghĩ của mình, chưa từng cân nhắc tới cảm nhận của đứa nhỏ, yêu thương chúng, nghĩ tốt cho chúng,chi phối cuộc sống của đứa nhỏ, cho rằng cứ đối xử tốt là được, nhưng mà cô có hỏi qua con của cô chưa, rằng bé có muốn cô làm, cô bù đắp cho bé hay không?”
”Tôi...” An Bảo Bối vẫn không có sức phản bác, cô là không cân nhắc đến ý kiến của cục cưng, bất kể là không cho bé tham gia thi đấu gì đó, hay là tìm một người bố dượng cho bé...
Nhữngviệc này đều chỉ có mỗi cô là bên tình nguyện làm, nhưng chưa từng hỏi ý kiến của cục cưng một chút, cô... Cô... Không xứng đáng là một ngườimẹ.
”Nhưng mà tôi cũng chỉ muốn cho cục cưng nhà tôi tình thươngcủa cha, bạn của tôi nói, thời thơ ấu đứa trẻ phải có đầy đủ cha mẹ mớitốt.” An Bảo Bối tìm cớ cho mình.
”Vừa mới lắp ráp dù sao cũng tốt hơn là tạm thời chắp vá.” Sắc mặt Vinh Ninh trấn định phá bỏ cái cớ của cô.
”Không cần! Cục cưng mới không cần cha đẻ của bé!”
”Vậy cô đã hỏi suy nghĩ thật sự của cục cưng sao? Bé thật sự không muốn chađẻ của mình? Tình nguyện tìm người đàn ông xa lạ đến thay thế?”
”Vậy anh cũng không phải cục cưng, làm sao anh biết bé không muốn?”
”Đó là cô kiếm cớ, cô hẳn phải hỏi suy nghĩ thật sự của con cô, mà khôngphải ở chỗ này đoán, áp đặt suy nghĩ của mình lên người cục cưng.”
”Tôi là mẹ của đứa nhỏ, bé cũng biết đời này tôi sẽ không thể hòa hảo với cha đẻ của bé được!”
”Như vậy cũng chỉ có thể nói, bé là vì cô, cho nên mới ngầm nhịn không gặpcha ruột, là cô bóp chết cơ hội quen biết của bé và cha ruột, cũng là cô bóp chết trách nhiệm mà một người cha phải làm của cha cục cưng!”
”Tôi...” An Bảo Bối bắt đầu cắn lưỡi, người đàn ông này nói như thế làm cho cô không thể phản bác.
”Được rồi.” Vinh Ninh vuốt vuốt tóc, lại để cho gió thổi nhẹ qua: “Tội gìchúng ta phải ầm ĩ ở đây, dù cãi nhau ở đây cũng vô ích, con của cô, hẳn cô phải hiểu hơn ai hết, lúc đứa bé còn nhỏ, cô nên để cho bé tự do bay lượn, làm chuyện mình muốn làm, điều mà là cha mẹ phải làm nhất khôngphải là bóp chết suy nghĩ của bé, bắt bé đi trên con đường mình muốn; mà phải là để cho bé thật sự tự do, hơn nữa phải hạn chế, để cho bé biếtchuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, đây mới là chuyện cha mẹphải làm nhất. Giống như cục cưng, rõ ràng rất muốn gặp cha ruột củamình, rất muốn thân thiết với cha ruột, cô lại ngăn cản bé, không cho bé đi, đây cũng giống như bóp chết tương lai của bé, bởi vì cô áp đặt suynghĩ của cô lên người bé, để cho bé không thể bay lượn, không thể làmviệc mình thích làm, tôi có người bạn, một người phụ nữ trưởng thành, cô ấy có hai đứa nhỏ, lại không can thiệp vào cuộc sống của chúng, chỉ vừa thả rông, lại vừa dạy dỗ quản lý chúng, hai đứa nhỏ đó vẫn xuất sắc như thường, cũng không có vấn đề tư tưởng gì, mà cô sao? Trong lúc oántrách con của mình, cô có từng nghĩ tới, mình đã làm sai cái gì chưa?”
”Tôi...” An Bảo Bối cắn đôi môi, hắn nói rất đúng, tất cả đều đúng, nhưng mà...Cô sợ, cô sợ sau khi cục cưng tìm được cha ruột của mình sẽ... Sẽ rờikhỏi cô.
”Dù sao tôi sẽ không để con gái của tôi, gọi những người phụ nữ khác là mẹ, cho dù người phụ nữ đó ở đâu, nhất định tôi phải tìm được cô ấy, sau đó nắm lấy tay của cô ấy, cả đời không buông ra! Tôikhông hiểu vì sao hai người rõ ràng đều yêu đối phương, lại bởi vì hiểulầm, không ở bên nhau nữa? Cho dù không thể bên nhau, nhưng ít nhất haingười cũng có đứa nhỏ, cho nên dù là làm cha hay là làm mẹ, đều không có quyền ngăn cản đứa nhỏ đi nhận cha mẹ ruột của mình!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.