An Bảo Bối trở nên bối rối, quỳ gối bên cạnh anh, nắm chặt cánh tay củaanh, “Tôi thực sự chỉ nhẹ nhàng đạp một cái mà thôi, cũng hoàn toànkhông muốn làm như vậy với anh mà?!”
Lần này thì thảm rồi đây,người đàn ông này không đi nhảy hồ tự sát, ngược lại là bị cô đạp mộtcước sau đó liền vẫn kêu gào khóc lóc, anh ta sẽ không bởi vì bị cô đạpmột cước này mà biến thành tàn phế chứ? Nếu biến thành tàn phế thì làmsao bây giờ? Lúc đó chẳng lẽ cô phải nuôi anh ta, chăm sóc anh ta cả đời sao?
Nghĩ đến chuyện mình nghĩ trong lòng có thể sẽ trở thành sự thật, An Bảo Bối khổ sở đến mức sắp khóc lớn, “Này, anh cũng đừng làmtôi sợ, tôi là người không chịu được nỗi sợ đâu, nếu anh bị tôi đạp đếntàn phế thì tôi phải làm sao bây giờ đâu? Mặc dù tôi đã có một đứa nhỏ,nhưng vẫn còn chưa kết hôn mà, tôi sẽ không phải nuôi anh cả đời đấychứ? Ô ô… Anh đừng làm tôi sợ mà!” Nói một lúc, vậy mà An Bảo Bối đãkhóc rồi, nhìn nước mắt của An Bảo Bối tí tách chảy xuống, lần này đổithành Vinh Ninh choáng váng.
Ừm… Tuy rằng chỗ bị cô đạp rất đau, nhưng cũng chưa tới mức siêu cấp đau gì cả, phân nửa đều là giả bộ, huống chi là tàn phế.
“Việc đó cô đừng sợ, tôi không sao!” Không thể nhìn An Bảo Bối khóc thêm,Vinh Ninh dứt khoát không đùa nữa, đứng lên từ trên đất, còn cố ý nhảyvài cái trước mặt cô, “Cô nhìn tôi có sao đâu, tràn đầy sức sống nhưvậy, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510607/chuong-28-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.