“Mặc Phi Tước.
Chúng ta không phải nên xuống núi sao? Sao anh còn đi lênnúi?” “Giờ mà xuống núi, có đi tới trời sáng cũng không tìm được gia đình nào!”anh quay đầu lại liếc cô một cái.
” Ý của anh là trên núi có người sao?” “Xem ra em thật tiếnbộ không ít” anh nhìn cô lộ ra nụ cười tán thưởng, Mặc Noãn hướng anh nhăn mũi,cô thẳng thắn đấy, thông minh đấy, nhanh miệng đấy thì sao.
Khi hai người chạy được lên trên núi, thời điểm tìm đượcphòng nhỏ, thì sắc trời đã âm u nay lại càng mờ mịt hơn.
Mặc Noãn vừa lạnh vừa mệt, sau khi đi vào nhà gỗ, trong lòngcàng thêm thất vọng muốn chết “Đây chính là nơi anh nói với tôi?”.
Đây căn bản chỉ là một căn phòng trống, bên trong cái gì cầncó đều không có, hại cô mất công mong chờ, cao hứng hụt.
“Em vào phòng ngồi trước một lát, tôi đi tìm chút củi đốt”Anh cởi áo khoác len lông cừu của mình xuống, phủ thêm cho cô, xoay người đangmuốn rời đi, Mặc Noãn lập tức kéo tay anh… Mặc Phi Tước quay đầu lại nhìn lạicô, thấy cô một bộ dáng cứ như muốn nói lại thôi, nói: “Có chuyện gì, cứ nóiđi” “Không có.
.
.
.
.
.
Không có gì” Cô ấp úng, âm thầm cắn chặt hàm răng đang run rẩy,tính tình quật cường của cô không cho phép cô yêu cầu anh ôm cô.
“Không có gì sao?” Mặc Phi Tước chợt nghĩ đến điều gì làmnhư muốn xoay người rời đi, Mặc Noãn vội vàng bám sát theo ra cửa.
“Bên ngoài lạnh như vậy, anh đi ra ngoài như vậy không sợ bịchết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222462/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.