Quay người lại, Mặc Noãn lặng lẽ nắm lên một nắm tuyết trênmặt đất, cầm trong tay vo thành quả cầu nhỏ, sau đó nhìn bóng lưng của anh, kêumột tiếng, “Này, Mặc Phi Tước!” “Chuyện gì?” Anh quay đầu lại, cô tiện tay némnắm tuyết kia về phía anh, Mặc Phi Tước không kịp tránh né, gương mặt tuấn túlãnh trọn nguyên quả cầu tuyết.
Mặc Noãn không ngờ tới mình lại ném chuẩn như vậy, mới đầuhơi hoảng, sau đó lập tức cười khanh khách, khom lưng tháo xuống đôi bao tay vướngvíu, dùng cả hai tay nắn quả cầu tuyết, sau đó không chút khách khí mà ném thẳngvề phía Mặc Phi Tước.
Mặc Phi Tước né được mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn bị némtrúng.
Dường như càng chơi càng nghiện, Mặc Noãn càng ném càngkhông kiềm chế, tiếng cười trong trẻo, tiếng cười sảng khoái ở trong đống tuyếtcủa miền hoang vu này dường như vang vọng! “Em chết chắc rồi!” Mặc Phi Tước phủiphủi tuyết trên mặt, cũng làm một quả cầu từ đám tuyết trên mặt đất ném lại cô.
“A!” Quả cầu tuyết đầu tiên bay tới, Mặc Noãn may mắn tránhthoát khỏi nguy hiểm, thế nhưng anh không chịu buông tha cô, lại nắm lên một nắmtuyết khác ném về phía cô, cô theo bản năng tránh né, anh đuổi theo sau, haingười vừa rượt đuổi, vừa ném nhau, chơi rất vui vẻ! “Nhóc xấu xa, em còn chạy.”Mải rượt đuổi, dần dần hai người đã cách bia mộ rất xa, thấy cô còn chạy, MặcPhi Tước lấy đà nhảy lên, cả người bổ nhào lại phía cô, đem cô áp đảo trên mặttuyết! Mặc Noãn cũng không khách khí mà lật người đè lại anh, đem anh áp đảo,hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222461/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.