Mặc Noãn thuê xe một mình đi tới buổi đấu giá, nhướng cổnhìn vào bên trong, tay nắm chặt túi xách, thấy xấu hổ, chậm chạp không muốn đivào.
Cắn cắn đôi môi, cô ảo não, Mặc Phi Tước đã quên đưa tiềncho cô! “Mặc tiểu thư, ngài tới rồi!” Đang lúc cô chần chừ có nên đi vào haykhông, một nam nhân viên từng gọi điện thoại cho cô đi ra, anh ta nhiệt tình, cungkính mà cười nói.
Mặc Noãn cũng ngượng ngùng cười với anh, càng lúng túng nắmchặt túi đeo hơn.
“Cái đó.
.
.
.
.
.” “Mặc tiểu thư có gì thì chúng ta vào trong rồi nói, bênngoài hơi lạnh!” Không biết là do cố ý hay chỉ là thói quen, anh chàng đưa tay kéonhẹ cánh tay cô, cười híp mắt nhìn cô và nói.
“Ah, không cần đâu!” Ánh mắt cô né tránh, không dám nhìn vàomắt anh ta, cúi đầu, và thẹn thùng xin lỗi.
Anh ta không có hiểu ý của cô, sững sờ nhìn cô! “Mặc tiểuthư.” Thấy cô cúi đầu không nói, anh ta cúi đầu xuống khẽ kêu cô một tiếng.
Ngay lúc cô chuẩn bị ngẩng đầu lên, thì có người đi tới đẩyanh ta ra, còn dùng giọng nói lạnh như băng khinh bỉ nói: “Anh là cái thá gì chứ?Dám táy máy tay chân với tiểu thư nhà chúng ta!” Muốn giở trò gì đây! “Các anhlà ai?” Mặc Noãn hoang mang nhìn mấy gã đàn ông kia, cái gì mà tiểu thư nhà bọnhọ, cô căn bản là không biết họ nha! “Tiểu thư, chúng tôi phụng mệnh tổng tài tớiđưa tiền cho cô!” Anh ta đem chi phiếu một tỷ đưa cho cô.
Mặc Noãn thấy hơi nghi ngờ, nhận lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222460/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.