huôn mặt đã từng đựơc Tử Thần vuốt ve qua nên có vẻ tái nhợtmà bình thản, mu bàn tay còn cắm ống tiêm lạnh như băng, trong phòng tràn ngậphương hoa thấm vào ruột gan , Vô Song chậm rãi tỉnh lại, cau mày, hô hấp cóchút không thoải mái.
“Thủ lĩnh, tiểu thư cô ấy tỉnh nhi.” Là ai? Là ai đang nóichuyện? Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, sao mà nhiều người như vậy?19 người con gái mặc đồng phục người giúp việc cung kính đứng ở một bên, phíatrước cửa sổ còn có một người đàn ông ngồi, mặc áo khoác ngoài màu trắng, bọn họlà ai? Tay của cô hơi cong mới động một chút, thì bị người đàn ông xông tới nắmlấy, cô tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn ta, Frankie kích động đến mức nói năng lộnxộn, “Thượng Đế, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!” Thượng Đế? Tên của cô gọi là ThượngĐế? Ồ.
.
.
.
.
.
Thật sự nghe như vậy không tốt! Ngực của cô rất khó chịu, thởhổn hển mấy cái, Frankie khẩn trương hỏi: “Sao vậy?” “Bệnh nhân hô hấp khôngthoải mái, mau mở cửa sổ ra!” Bác sĩ kêu một tiếng, lập tức đám nữ giúp việc luốngcuống tay chân kéo cửa chớp, ánh mặt trời bên ngoài rất tươi đẹp, chiếu vào ấmáp, trong phòng trong nháy mắt đã sáng rực lên, một hương thơm cực kỳ tự nhiêntheo làn gió nhào vào, cô rất hưởng thụ mà hít sâu nhi một hơi.
“Em cảm giác thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?”Frankie nắm chặt tay của cô, giống như là che chở cho bảo bối, thận trọng chechở mà hỏi.
Một đôi con ngươi đơn thuần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222436/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.