Hôm sau, Đông Bác Hải từ trong hôn mê mà tỉnh lại, chuyện thứnhất muốn làm chính là đi tìm Vô Song, Mặc Phi Tước ngăn anh ấy lại, anh đãphái người đi tìm rồi, phía dưới vách đá là biển lớn mênh mông, đừng nói hài cốtkhông vớt được, ngay cả xác xe cũng tìm không được! Đông Bác Hải không tin, anhấy cố chấp muốn đi, hai người lại lôi kéo vật lộn một lúc, Đông Bác Hải ra mộtquyền trước đánh anh ra, sau đó ấy ấy vội vội vàng vàng muốn đi mở cửa, Mặc PhiTước từ phía sau ôm lấy anh ấy, ném anh ấy trở lại, anh co quắp một chút rồichân đứng không vững mà ngã ngồi xuống, hơi tàn ~ “Bác Hải, anh tỉnh táo lạiđi, Vô Song cô ấy đã chết rồi! Chết rồi!” Mặc Phi Tước thở hổn hển nhìn anh ấysuy sụp tinh thần, anh có thể hiểu giờ khắc này tâm tình của anh ấy rất khổ sở~ rất đau lòng, nhưng mà dù cho có khó chịu đau lòng thế nào, thì người cũng đãchết rồi, người sống muốn sinh tồn được, thì không thể tự giận mình hành hạmình như vậy! “Vô Song cô ấy không có chết.” Anh rống lại anh ta, cặp mắt đỏ hồng,trong nháy mắt nước mắt đầy mặt: “Cô ấy đang chờ tôi đi cứu cô ấy, tôi muốn đicứu cô ấy!” Anh lật người bò dậy.
“Anh đi đâu cứu cô ấy?” Mặc Phi Tước lôi vạt áo của anh ấy,lạnh giọng chất vấn.
“Cậu tránh ra!” Hai mắt anh như ngọn lửa, tháo tay anh tara, không có gỡ được, ngược lại khiến cho anh ta níu càng chặt hơn, anh khó chịumà hét lớn một tiếng: “Tránh ra!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222435/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.