“Vô Song, đừng sợ, anh tới cứu em, đừng sợ.
.
.
.
.
.” Ánh mắt của anh chỉ nhìn vị trí vách đá, không có tiêu cự,bàn tay thô ráp bị cục đá cắt chảy máu, trên cục đá còn dính máu thịt của lòngbàn tay, anh không thèm để ý, mà cố chấp bò lên phía trước.
.
.
.
.
.
Vô Song của anh phúc lớn mạng lớn như thế, nhất định cô ấycó thể bình an thoát hiểm, may mắn sống sót ở chỗ nào đấy chờ anh đến cứu cô ấy,trời tối như vậy rồi, cô ấy sống sót sau tai nạn nhất định là rất sợ! Rất sợ!Anh phải đuổi gấp đến bên người cô ấy an ủi cô ấy, an ủi cô ấy, có anh ở đây, đừngsợ, anh sẽ bảo vệ em.
.
.
.
.
.
! Ngoại trừ những khả năng này, anh cự tuyệt suy nghĩ khác!Anh chỉ là cùng với Đông phu nhân của anh thất lạc thôi, hoặc là, Đông phu nhâncủa anh đang trách anh không đủ thẳng thắn với cô ấy, cho nên tức giận mà trốnanh, ha ha.
.
.
.
.
.
Đúng, nhất định là như vậy! Anh muốn nhanh chóng tìm ra Đôngphu nhân bướng bỉnh, cô ấy muốn biết cái gì, anh đều nói cho cô ấy biết, khônggiấu giếm cô ấy nữa .
.
.
.
.
.
Anh một lúc khóc, một lúc cười, có chút điên điên khùngkhùng, không ai đoán được lúc này trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, ngay cảbạn thân Mặc Phi Tước cũng không suy đoán được! “Bác Hải, anh bình tĩnh mộtchút.” Mắt thấy anh đã bò đến bên vách đá, nhưng không có ý dừng lại, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222434/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.